“Tiên sinh, ngài lại chọc tức Thấm Nhi à?”
Đại Lưu uất ức nói: “Mà thế này có tính là tai nạn lao động. không?”
“Là do ngươi tự làm, tai nạn lao động cái rằm!”
Kim Phi lại đá Đại Lưu một cước: “Nói đi, có chuyện gì!”
“Đã tìm đủ người rồi, được hai đội.”
Nói đến chuyện chính, Đại Lưu cũng không cười đùa nữa: “Theo lệnh ngài giao ra, ưu tiên chọn huynh đệ đã từng làm thợ săn.”
Lần này, đi tìm bông vải và lúa nước L, dọc đường có rất nhiều núi lớn.
Nhân viên hộ tống từng làm thợ săn, thì càng có kinh nghiệm sinh tồn trên núi rừng hơn.
"Đầu là tự nguyện sao?" Kim Phi hỏi.
"Tiên sinh yên tâm đi, tất cả đều là tự nguyện."
"Họ đâu? Đưa ta đi xem."
"Dạ!"
Đại Lưu nhanh chóng dẫn đường.
Kim Phi đi theo hai bước, rồi quay lại hô lên: "Thấm Nhi!" Thấm Nhi vẫn còn tức giận, bĩu môi phớt lờ y.
"Các ngươi đã tìm người đủ chưa?"
Kim Phi cũng không chấp nhặt với cô ấy, tiếp tục nói: "Tìm đủ thì bảo bọn họ tập hợp lại, ta có chuyện muốn nhắc nhở."
"Đã biết."
Thấm Nhi nghe thấy chuyện chính, lúc này mới gật đầu: “Ta sẽ đi hỏi ngay.”
“Nhân tiện báo cho Khánh đại nhân một tiếng, cũng cho người của anh ta tập hợp lại đây.”
“Dạ!”
“Chờ cô đấy!”
Kim Phi nhướng chân mày nhìn Thấm Nhi, nhìn thấy Thấm Nhi tức giận đến mức giậm chân, rồi mới mỉm cười rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411709/chuong-1219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.