Trong trấn Trúc Liêm có một khoảng đất trống, trước kia lúc thái bình, người dân đều ra phơi mành tre ở khoảng đất trống này.
Bởi vì cách tòa thành Tây Xuyên gần, gặp phải năm thiên tai, thỉnh thoảng sẽ có mấy nhà giàu có đến trấn Trúc Liêm nấu phát cháo cho dân tị nạn.
Mảnh đất trống này luôn được chọn để nấu phát cháo cho. dân tị nạn.
Người dân cho rằng thương hội Kim Xuyên cũng đến phát cháo, rối rít kéo cả gia đình, ùa ra bãi đất trống
Rất nhiều người đi chân trần xông tới, dưới cánh tay nhiều người dân còn kẹp theo con nhỏ.
Rất nhiều người nhà giàu đến phát cháo cho dân tị nạn, đều chỉ làm màu, gần cái mác từ thiện mà thôi, thường phát số lượng không nhiều.
Đến sớm còn giành giật được một chén, đến trễ cháo cũng không có mà húp,
Nhưng hôm nay lúc người dân đến mảnh đất trống, lại không hề thấy nồi lớn nấu cháo.
Chỉ thấy một cái lều vải dựng tạm.
Lều vải bên trái cảm cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn, bên phải cảm cờ vàng của thương hội Kim Xuyên.
Phía sau đậu mấy chiếc xe đẩy tay, năm sáu nhân viên hộ tống mặc đồ đen tay cầm trường đao, đứng xung quanh xe đẩy tay.
"Không phải nói là nấu phát cháo cho dân tị nạn sao, cháo đâu?"
“Đúng vậy, trời lạnh như vậy, không nấu phát cháo cho dân ti nạn đi la lối lộn xộn cái gì, lỡ như trẻ con lạnh cóng phải làm sao?"
“Đừng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411686/chuong-1196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.