Lúc này xây dựng lại kho lương thực đã không còn kịp nữa.
“Không chỉ ở chỗ thổ phỉ mới có kho lương thực, địa chủ cũng có đấy” Lão già râu dê nói: “Chúng ta có thể chuyển lương thực đến chỗ bọn họ, cùng lắm thì chuyển thêm mấy lần mà thôi.”
Nghe thấy lão già râu dê nói như thế, ánh mắt đám quyền quý lập tức phát sáng.
Lúc trước bọn họ không muốn có liên quan với địa chủ cường hào là vì địa chủ cường hào không đơn thuần như thổ phỉ, không chỉ đơn giản phủi tay cho chút lương thực tiền bạc là có thể đuổi bọn họ đi.
Địa chủ cường hào không thiếu tiền, hơn nữa còn tham lam giống như đám quyền quý.
Thuê kho lương của bọn họ, chắc chắn sẽ tham lam đòi hỏi nhiều.
Đương nhiên nếu như đám quyền quý chịu để lộ thân phận, địa chủ cường hào chắc chắn sẽ nể mặt bọn họ, thậm chỉ không lấy một xu nào.
Nhưng nói ra thì cũng thật buồn cười, tròng lòng đám quyền quý toàn là ý xấu nhưng ngoài mặt lại rất xem trọng thanh danh của gia tộc.
Cho dù địa chủ cường hào có mở rộng kho lương thực, đám quyền quý cũng không dám lấy tên gia tộc để chuyển lương thực vào.
Một khi tin đồn tiền tài truyền ra ngoài sẽ làm ô nhục thanh danh gia tộc.
Cho dù để ở hang ổ thổ phỉ, cũng chỉ dám đứng sau truyền lời qua mấy người trung gian.
Nhưng bây giờ bọn họ đã bị Trương Lương ép đến đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411645/chuong-1155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.