"Tiên sinh, ngài giết Thái Lưu Dương thì chính là tạo phản!"
Cửu công chúa hét lên từ phía sau: "Ngài đã cân nhắc hậu quả chưa? Tạo phản chính là tội chém đầu đấy!"
“Sao thế, điện hạ muốn giết ta à?”
Kim Phi cười nhạt: “Nếu thế thì tại sao điện hạ không dẫn 'Thấm Nhi tới? Hay điện hạ muốn tự mình ra tay?”
Kim Phi và Cửu công chúa ở sâu trong rừng, Thấm Nhi và các nhân viên hộ tống không nghe thấy hai người đang nói chuyện gì.
Nhưng Thấm Nhi đã luyện tập võ thuật từ khi còn nhỏ và có giác quan nhạy bén. Cô ấy mơ hồ nghe thấy tiếng hét của Cửu công chúa.
Cửu công chúa từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục của cung đình, mặc kệ là vui hay tức giận, căn bản không thể nói chuyện lớn tiếng.
Nhận ra có điều gì đó không ổn, cô trao đổi ánh mắt với Châu Nhi, hai người họ cùng nhau lao về phía khu rừng.
Nhưng trước khi kịp xông tới đã bị Đại Lưu cùng một đội nhân viên hộ tống ngăn cản.
"Thấm Nhi cô nương, các chủ nhân đang nói chuyện. Các cô qua đó hình như không thích hợp lắm?"
"Đại Lưu, ta không muốn làm ngươi bị thương, cút ngay!" Thấm Nhi lạnh lùng quát lên. "Thấm Nhi cô nương, đây cũng là điều ta muốn nói."
Đại Lưu trở tay lấy nỏ ra, không nhường nửa bước: "Ta không muốn làm các cô bị thương!"
"Ngươi có thể thử!" 'Thấm Nhi nheo mắt lại, nhìn chăm chằm Đại Lưu.
"Thử xem!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411636/chuong-1146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.