Chương trước
Chương sau
Keng! Keng! Kengl... Tiếng chiêng dồn dập truyền khắp núi Dương Khuyên.

Nhóm nữ công nhân vốn bị đánh cho không có sức phản kháng, nghe được tiếng chiêng, lập tức bắt đầu lui về sau

Trần sư gia ở một đầu khác của chiến trường, không nghe. được tiếng vó ngựa, mục tiêu của ông ta cũng không phải đám nữ công nhân này, mà là làng Tây Hà.

Hơn nữa sương mù quá dày, Trần sư gia sợ bị gài bẫy, không để cho thổ phi đuổi giết nữ công nhân nữa, mà ra lệnh cho thổ phỉ tập hợp, chuẩn bị nhanh chóng vượt qua núi Dương Khuyên, tiếp tục lên đường

Không phải ngày nào cũng có sương mù, nên Trần sư gia phải thừa dịp tối nay có sương mù dày đặc, đánh tan làng Tây. Hài

Cũng chính vì quyết định này của Trần sư gia, nên nhóm nữ công nhân mới có thể rút lui thuận lợi

Nhóm thổ phỉ chiếm lĩnh trận địa của nữ công nhân, giơ vũ khí của mỗi người lên hoan hô.



Nhưng không đợi bọn họ hoan hô xong, đã nghe được một trận tiếng bước chân.

Sau đó nhìn thấy một đội ngũ nện bước chỉnh tê, đi ra khỏi sương mù dày đặc.

Mỗi người trong đội ngũ đều được áo giáp màu đen bao. vây kín mít, chỉ có một đôi mắt lộ ra ngoài.

Tuy không thể nói đường núi này là hẹp, nhưng cũng không coi là rộng, ngựa chiến hoàn toàn không di chuyển được, không thể phát huy ưu thế của kị binh, ngược lại ngựa. chiến dể bị thố phi chém bị thương.





Cho nên lúc ở trên đường Lưu Thiết đã nghĩ đánh giáp lá cà với thổ phỉ

Bọn họ đều có áo giáp đen, ngay cả bộ binh tinh nhuệ của Đan Châu mà còn không sợ, chẳng lẽ còn sợ một đám thổ phỉ này?

Áo giáp đen đều là đồ mới, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo yếu. ớt, khi đội ngũ tiến lên, phát ra âm thanh kim loại cọ xát rõ ràng.

Đội ngũ và tiếng bước chân chỉnh tề, áo giáp đen tỏa ánh sáng lạnh, ánh mắt lạnh lùng...

Đội hình sát cánh do nhân viên hộ tống tạo thành lộ rổ khí thế mạnh mẽ, tuy chưa đánh nhau, nhưng khí thế đã hoàn toàn đè bẹp thổ phi!

Tên cầm đầu nhóm thổ phi nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng bắt đầu nảy sinh ý muốn rút lui

Nhưng lúc Trần sư gia tìm bọn họ chỉ cho mỗi tiền cọc, nếu bây giờ mà chạy trốn, sẽ không lấy được số bạc còn lại

Bọn họ chạy từ nơi rất xa tới, còn chết nhiều người như vậy, nếu cứ trở về thế này thì lỗ to, Đại đương gia chắc chắn không tha cho hn!

Đội hình của nhân viên hộ tống vẫn luôn tiến lên, lúc này. mà đi xin chỉ thị thì không còn kịp nữa

Nghĩ tới đây, tên cầm đầu nhóm thổ phỉ khẽ cần môi, giơ đao gào rống: “Các huynh đệ, tiêu diệt đám giả thần giả quỷ này đi!"

Nói xong, hẳn giơ đao vọt lên trước.

Các thổ phỉ khác vốn còn có chút sợ hãi, nhưng thấy tên cầm đầu chủ động tấn công, cũng chỉ đành đuổi theo.

Hồi nấy nhóm thổ phỉ đã đánh với nhóm nữ công nhân rất lâu, một khi xông lên là dễ kích động, nên căn bản không có ai chú ý tới tên căm đầu càng chạy càng chậm, đã rớt ở phía sau,

“Rút đao!”

Lưu Thiết hô to một tiếng, nhóm nhân viên hộ tống đều rút Hắc Đao raI

Ngay sau đó, thổ phỉ chạy như bay tới đánh nhau với đội ngũ sát cánh của nhân viên hộ tống.

Tuy đám thổ phi này là thổ phỉ dũng mãnh do Trần sư gia tìm tới, nhưng thổ phỉ chung quy cũng chỉ là thổ phi, bắt nạt nữ công nhân còn được, chứ gặp cựu binh tinh nhuệ do Lưu Thiết dẫn dắt thì hoàn toàn không đủ nhìn!

Nhóm cựu binh rút đao dứt khoát lưu loát, hơn nữa còn vô cùng tàn nhẫn!

Gần như mỗi đao đều hướng tới những chỗ chí mạng của thổ phi!

Trong nhóm thổ phỉ cũng có người tàn nhẫn, nhưng áo giáp đen của cựu binh quá cứng rắn, bọn chúng hoàn toàn chém không thủng, đâm không xuyên!

Vi thế cuộc chiến đấu gần như nghiêng về một biến, thổ phi hoàn toàn không ngắn cản được bước chân của nhân viên hộ tống!

Vì sương mù, nên thổ phi phía sau vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện chuyện gì, còn tưởng nữ công nhân lại tới nữa, từng tên chen lấn xông lên phía trước.

Đại đương gia đã nói, sau cuộc chiến sẽ tính tiền theo lỗ ai, ai cất được nhiều lỗ tai, sẽ được thưởng càng nhiều.

Sương mù thật sự quá dày, đợi bọn chúng vọt tới chỗ có thể nhìn thấy đội hình của nhân viên hộ tống thì đã không kịp hối hận nữa.

Thổ phỉ phía sau vẫn luôn đồn về phía trước, bọn chúng muốn lui cũng không lui được, chỉ đành bị cuốn theo xông lên phía trước.

Đánh tới hơn mười phút, Trần sư gia mới biết nhân viên hộ tống áo giáp đen xuất hiện trên chiến trường.

Ông ta là người được nhóm quyền quý phái từ Tây Xuyên tới đây, quá hiếu rõ sự đáng sợ của nhân viên hộ tống!

Bọn họ chính là nhân viên hộ tống tinh nhuệ mà dù Đan Châu có phái bộ binh tinh nhuệ gấp mười lần tới, cũng không ngăn cản được!

Trên đường từ Tây Xuyên tới, Trần sư gia vẫn luôn nghĩ nhỡ gặp phải nhân viên hộ tống áo giáp đen thì phải làm sao. bây giờ.

Suy nghĩ suốt quãng đường, đúng là ông ta có nghĩ ra một biện pháp.

“Mau, phái người đưa lọ đầu tới đây, áo giáp không gì phá được, chỉ có thể dùng lửa tấn công thôi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.