Chương trước
Chương sau
“Đương nhiên là phải cứu rồi!"

Quan Hạ Nhi theo bản năng đáp: “Muội biết đương gia coi trọng núi Thiết Quán mà, hơn nữa Tả Phi Phi vì giúp làng chúng ta ngăn chặn thố phi nên mới xuống núi, chúng ta sao. có thế trơ mắt nhìn mấy người Tả Phi Phi gặp nguy hiếm, mà coi như không biết gì được chứ?”

“Nhưng núi Dương Khuyên không ở gần làng, chúng ta không thể tuỳ tiện dẫn người tới đó, quá nguy hiểm! Nếu làm không tốt không những không cứu được người mà ngược lại còn liên luy đến mình!”

Đường Đông Đông lập tức phản đối. “Ta biết, ta biết!”

Hai ngày nay Quan Hạ Nhi cưỡng ép bản thân tỉnh táo hết mức, cuối cùng cũng không chịu được nữa, căng thẳng đến mức đi lại vòng vòng: “Đương gia đã từng nói, chỉ cần minh chịu nghĩ, giải pháp sẽ nhiều hơn khó khăn! Ta nhất định có thể nghĩ ra được biện pháp! Ta nhất định có thể nghĩ ra được biện pháp!"



Nhưng hiện tại những vũ khí có thể sử dụng được ở làng Tây Hà đều đã mang ra hết, trong tay lại không có đủ người, cô có thể có biện pháp gì chứ?

Mặc dù số lượng nam nữ công nhân không ít, nhưng lại chưa trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, phòng thủ cho làng cũng đã thương vong nghiêm trọng, phái bọn họ đi cứu viện cho Tả Phi Phi chính là đâm vào chỗ chết

Hơn nữa là chết mà không có ý nghĩa gì





Nhân viên hộ tống có thể đánh giết ra khỏi vòng vây của thổ phỉ nhưng những nhân viên hộ tống còn sót lại để bảo vệ làng còn không đủ dùng, một khi phái người ra phá vây thì trong làng phải làm thế nào?

Núi Thiết Quán rất quan trọng nhưng nhà xưởng của làng còn quan trọng hơn!

Thậm chí Quan Hạ Nhi đã nghĩ tới khinh khí cầu, nhưng những nhân viên hộ tống phụ trách khinh khí cầu nói sương mù quá dày, khinh khí cầu có đến nơi thì cũng không nhìn rõ kẻ địch, thả khinh khí cầu ra cũng vô ích. truyện kiếm hiệp hay

Kim Phi đã dặn dò, khinh khí cầu là con át chủ bài của làng Tây Hà, không phải đến bước đường cùng thì không thế để lộ.

Quan Hạ Nhi cứ suy tính mãi, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời không dùng đến khinh khí cầu.

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!”

Quan Hạ Nhi rối như tơ vò, sốt ruột đến mức môi sắp bị cần rách, nhưng căn bản không nghĩ ra được biện pháp nào. tốt.

“Đương gia nói rồi, một cây làm chẳng nên non, một người không nghĩ ra được biện pháp thì tìm thêm người cùng nghĩt"

Nghĩ vậy, Quan Hạ Nhi nói: “Tiếu Ngọc, tìm người đi xem ba vị trưởng làng và Phan đội trưởng có rảnh không, nếu như.

rảnh thì đến họp, mọi người cùng nhau nghĩ cách!"

Tiểu Ngọc chuẩn bị đáp thì có một nữ nhân viên hộ tống chạy tới

“Phu nhân, tổ trưởng, tiên sinh gửi thư đến!”

Nữ nhân viên hộ tống giơ ra một ống trúc nhỏ, vừa chạy vừa nói

“Mau mang tới cho ta xem!”

Quan Hạ Nhi kích động bước nhanh đến nhận lấy ống trúc.

Kim Phi mang theo không nhiều bồ câu đưa thư, không được sử dụng tuỳ tiện, Quan Hạ Nhi đã có một thời gian không nhận được tin của y.

Mặc dù còn chưa biết là trong thư viết gì, nhưng khi biết là do Kim Phi gửi tới thì trong lòng cô yên tâm hơn không ít

Cô nhanh chóng mở ống trúc, lấy ra một tờ giấy viết chỉ chít những chữ nhỏ bên trên

Lúc này Quan Hạ Nhi mới nhớ ra mình không biết chữ, cũng không quan tâm đến việc xấu hổ, cô đưa tờ giấy cho. Đường Đông Đông: “Mau, xem đương gia nói gì!”

Đường Đông Đông nhận lấy tờ giấy, nhanh chóng xem xét,

Gương mặt lo lằng giống như băng tuyết của cô ây giờ như gặp được ánh mặt trời, lập tức tiêu tan.

Đổi thành gương mặt ngạc nhiên mừng rỡ, xúc động, còn hơi bừng tỉnh

Quan Hạ Nhi nhìn thấy Đường Đông Đông như thế, càng thêm sốt sảng, kéo tay áo Đường Đông Đông hỏi: “Đương gia đã đến đâu rồi?

“Phí ca nói huynh ấy với Đường Tiếu Bảc đã đến Tuỳ Châu rồi, sẽ quay về nhanh thôi, huynh ấy cũng đã biết chuyện ở đây của chúng ta rồi”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.