"Nếu như ta cho ngươi năm mươi bộ áo giáo đen, hai chiếc nỏ và ba thùng lựu đạn, có đủ không?" Trịnh Phương hỏi ngược lại.
"Nếu như vậy, ta đảm bảo giết chết hết những tên thổ phỉ này!"
Thiết Ngưu lộ ra vẻ mặt vui mừng, vội vàng gật đầu.
Khi các cựu binh bị thương quay trở về, thông tin chỉ tiết về trận chiến ở Tây Xuyên cũng lan truyền khắp làng Tây Hà.
Trương Lương dẫn đầu đội áo giáp đen xông ra khỏi vòng vây, còn Kim Phi sử dụng nỏ và lựu đạn liên tục đảo ngược tình thế, đây là hai câu chuyện mà các cựu binh thích kể nhất.
Thiết Ngưu từ lâu đã thèm muốn có được áo giáp đen và lựu đạn.
"Trong làng vẫn còn áo giáp đen và lựu đạn sao?" Đường Đông Đông, Tiểu Ngọc và Thiết Chùy đều kinh ngạc.
"Còn một ít!" Trịnh Phương gật đầu.
"Hạ Nhi, muội có biết không?" Đường Đông Đông chú ý tới sắc mặt bình tĩnh của Quan Hạ Nhi, thăm dò hỏi.
"Khi đi tướng công có để lại một ít lựu đạn, nhưng tướng công nói lựu đạn quá nguy hiểm, không đến lúc bất đắc dĩ thì không được dùng, cũng không cho phép muội nói ra ngoài."
Quan Hạ Nhi gật đầu: "Áo giáp đen là tướng công bảo nhóm người Mãn Thương chế tạo, vốn định chuẩn bị đưa đến Tây Xuyên tiếp viện cho tiền tuyến, nhưng sau khi đánh thẳng rồi thì lại không đưa qua đó nữa."
"Có bao nhiêu áo giáp đen và lựu đạn?" Đường Đông Đông hỏi.
"Tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411569/chuong-1079.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.