Ở thời phong kiến, thông tin liên lạc thực sự rất khó khăn.
Lúc này Kim Phi cứ như là một kẻ điếc, y không biết Tây Xuyên đã xảy ra chuyện gì.
Đặc biệt là trong tình huống này, y luôn trong trạng thái dốc toàn lực lên đường, cho dù Nguyên Thái Vi có nhận được tin tức bên Tây Xuyên, thì cô ta cũng không có cách nào đưa tới cho y.
Bởi vì ngay cả bản thân Kim Phi cũng không biết ngày mai mình sẽ ở đâu.
Chuyện này khiến Kim Phi nhớ nhung sự liên lạc nhanh chóng thuận tiện ở kiếp trước.
Cũng đừng mong nghĩ đến chuyện làm một cái điện thoại, thời gian có hạn và có quá nhiều thứ cần thiết.
Nhưng nguyên lý của điện báo cũng không hề phức tạp, nếu Kim Phi thật sự dốc lòng nghiên cứu thì vẫn có hy vọng có thể làm ra được.
Nói cho cùng, vẫn thiếu thời gian.
Kim Phi cũng không thể làm gì được, y đã làm việc rất chăm chỉ, nhưng thành La Mã đâu phải xây một ngày là xong, muốn mập mạp cũng đâu có thể ăn một cái là mập được.
Điều duy nhất Kim Phi có thể làm bây giờ là nhanh chóng quay trở lại.
Sáng sớm hôm sau, Đại Lưu thả chim bồ câu ra ngoài và cả đoàn bắt đầu lên đường.
Vào giữa buổi sáng, trên bầu trời đột nhiên có tuyết rơi xuống.
Gió lạnh cũng dữ dội hơn.
Kim Phi ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, cảm thấy vô cùng nặng nề.
Mặc dù lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411536/chuong-1046.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.