Chương trước
Chương sau
Yêu cầu Vạn Hạc Minh chế tạo một thiết bị có thể dễ dàng nâng một vật nặng một ngàn ký và dễ mang theo.

Vạn Hạc Minh bận bịu làm việc nửa tháng, một tí manh mối cũng không có nên lúc nào cũng nói Kim Phi cố ý làm khó mình.

Sau đó Kim Phi dẫn theo Vạn Hạc Minh làm một chiếc. ròng rọc xích kéo tay.

Lúc này Vạn Hạc Minh mới phục sát đất, cộng với sự thúc giục của Vạn Vũ Hồng, cuối cùng cậu bé cũng bỏ đi sự kiêu ngạo của mình đến trường học các kiến thức số học cơ bản.

Sau đó Đường Tiểu Bắc thấy ròng rọc xích kéo tay rất dễ dùng, nên đã nhờ Mãn Thương và nữ đồ đệ của mình làm một mớ để thương hội sử dụng dỡ hàng hóa.

“Cùng với đứa nhỏ ở trong nhà làm ra hả?”

Hồng Đào Bình nghe thấy những gì Kim Phi nói thì giật mình.



“Hồi nãy ta đã nói với ngươi, tiên sinh nhà ta là một bậc. thầy thiết bị, ngươi còn không tin, giờ ngươi tin chưa?”

Đại Lưu đoán được sơ sơ rằng Kim Phi muốn thu phục Hồng Đào Bình, lập tức nói: “Tam đệ tử của tiên sinh nhà ta năm nay mới tám tuổi, đó là người có thể làm một chiếc cần trục có thể treo đồ nặng mấy chục ngàn ký”

“Tin, tin!" Hồng Đào Bình gật đầu liên tục, cúi đầu với Kim Phi một cái: “Thầy giỏi ắt có trò hay, là ta không có kiến thức, để tiên sinh cười chê rồi.”

“Không sao, không sao.”

Kim Phi xua tay, hỏi lại: “Ta muốn bổ sung thêm cần trục ở xưởng đóng thuyền để việc đóng thuyền trở nên dễ dàng hơn có được không?”





“Có thể, tất nhiên là được!” Hồng Đào Bình vội vàng nói: 'Có cái này rồi, không chỉ có tốc độ đóng thuyền nhanh hơn, mà ta còn có thể đóng được con tàu lớn hơn!”

“Nói tới đóng thuyền, ta cũng có vài ý tưởng.”

Kim Phi bảo Đường Tiểu Bäc đến lấy một cái bọc trên lưng ngựa, sau khi mở ra, bên trong đầy ắp bản vẽ.

“Đây là các bản thiết kế ta đã vẽ trong lúc rảnh rỗi, Hồng công tử có thể chế tạo theo cái này.”

“Để ta xem!”

Lúc này, Hồng Đào Bình không dám nghỉ ngờ các bản vẽ thiết bị của Kim Phi nữa, anh ta cầm lấy các bản vẽ rồi đi vào trong nhà.

Nhưng lúc này, một bà lão đi đến lén kéo Trần Lão Ngũ qua một bên, nói nhỏ: “Tướng công, chúng ta chỉ còn một chén gạo, nấu cháo cũng không đủ ăn.”

Mặc dù Hầu Tử và Đại Tráng đã dẫn phần lớn người ra ngoài thôn đóng quân, nhưng các cận vệ đi theo Đại Lưu vẫn còn ở đây.

Nhiều người thế này, chỉ một chén gạo hoàn toàn không đủ ăn.

“Đi đến nhà Lão Tam mượn một ít đi” Trần Lão Ngũ nói: “Thiếu gia đã trở mình, mượn bọn họ một chén, sau này sẽ trả lại họ hai chén!”

“Nhà Lão Tam có bốn đứa nhỏ, hôm qua vừa đến nhà chúng ta mượn lương thực đấy”

“Vậy đến mấy nhà khác xem sao, không thể để quý nhân đói bụng được.”

“Chỉ có thể làm vậy thôi.” Người phụ nữ lớn tuổi gật đầu, chuẩn bị rời đi.

Đường Tiểu Bắc đang cẩn thận chuẩn bị đi vào nhà thì thấy hai người họ hơi khó xử, không cần nghe lén cũng biết được họ đang khó khăn.

Cô ấy quay sang A Lan nháy mắt. A Lan hiểu ý, đi lại gỡ hai chiếc túi trên lưng ngựa xuống.

Đường Tiểu Bắc dẫn A Lan đến trước mặt đôi vợ chồng già, cười nói: “Ông lão, bọn ta tùy tiện đến đây làm phiền, cũng không chuẩn bị quà cáp gì, chỉ đem theo một ít lương thực, mong ông lão không chê.”

“Phu nhân, người làm gì vậy chứ?” Bà lão vội vàng xua tay: “Các người là khách nơi xa đến, sao bọn ta có thể nhận lương thực từ các người chứ?”

“Ông lão, một chút lương thực này với bọn ta không là gì cả, ông đừng khách khí.”

Đường Tiểu Bắc nói: “Nhận lấy rồi đi nấu cơm đi, tướng công của ta cưỡi ngựa cả ngày trời chắc là đã đói lã rồi.”

Bà lão còn định từ chối nhưng Trần Lão Ngũ lại đưa tay ra nhận lấy túi.

“Cảm ơn phu nhân, để phu nhân cười chê rồi.” Ông ấy hiểu ý của Đường Tiểu Bắc.

Đúng là đối với Kim Phi và Đường Tiểu Bắc, một túi lương thực nhỏ thế này cũng chẳng đáng là bao.

Cô ấy không để bọn họ đi mượn lương thực có lẽ là vì lo Kim Phi đói bụng.

Đường Tiểu Bắc mỉm cười, quay người đi vào trong nhà.

Ở trong phòng, Hồng Đào Bình ngồi ngay ngắn dưới ánh đèn kiểm tra cẩn thận bản vẽ Kim Phi đưa.

Đây vẫn là bản vẽ của thuyền buồm.

Nhưng lại không giống với lần trước.

Lần trước Kim Phi vẽ rất đơn giản, giống hệt những bức vẽ giản lược.

Nhưng lần này lại vẽ rất chỉ tiết, tổng cộng có gần mười mấy bản vẽ.

Bản vẽ lớn nhất là mặt cắt tổng thể, còn lại là bản vẽ chỉ tiết từng bộ phận.

Chiều dài chiều rộng của xà ngang, khoang thuyền dày bao nhiêu, cao bao nhiều... tất cả đều được ghi chú rõ ràng.

Hồng Đào Bình nhìn bản vẽ, vẻ mặt ngày càng nghiêm túc, tim đập cũng ngày càng nhanh.

Anh ta biết, lần này anh ta đã gặp phải cao thủ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.