Ông cả đấm một đấm xuống đất, trong lòng hối hận không thôi
Nhưng thời gian đâu thế quay trở lại, hối hận thì có ích dì?
“Lưu tiên sinh lên bờ xong đi đâu? Oó phải các ngươi có hang ổ trên bờ không?” Hàn Phong hỏi.
“Đúng, Lưu Xương Vân lên bờ ở thôn Lương Thủy, các ngài mau bắt tên đó đi!”
Ông cả biết bản thân chắc chắn không sống được nữa, hy vọng duy nhất bây giờ là kéo Lưu tiên sinh chết chung.
“Nói cho ta biết đặc điểm ngoại hình của Lưu tiên sinh, lúc đi mặc quần áo ra sao, các ngươi có bao nhiêu hang ổ trên bời”
Tuy Kim Phi biết bây giờ muốn bắt được Lưu tiên sinh rất khó, nhưng y vẫn muốn thử.
Ông cả vội vàng nói hết những gì mình biết.
“Trịnh tướng quân, e rằng chuyện này phải nhờ ngài giúp rồi!"
Kim Phi quay đầu nhìn về phía Trịnh Trì Viễn.
Chuyện làm ăn của thương hội Kim Xuyên mới mở rộng đến Giang Nam, ở Đông Hải lạ lẫm này, muốn tìm người đúng là rất khó.
“Chuyện nhỏ” Trịnh Trì Viễn đồng ý,
“Vậy thì đa tạ Trịnh tướng quân.”
Kim Phi chắp tay hỏi: “Đúng rồi Trịnh tướng quân, đảo này do ai cai quản?”
“Hoang đảo thôi, nơi này vẫn luôn là địa bàn của cướp biển, ai cai quản chứ?” Trịnh Trì Viễn lắc đầu.
Mấy năm nay Đại Khang càng ngày càng ít người, phần lớn đất đai của Trung Nguyên đều hoang vu, không ai quan tâm hòn đảo không thể trồng trọt như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411515/chuong-1025.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.