Chương trước
Chương sau
“Cược?” Trịnh Trì Viễn hỏi: “Cược như thế. nào?”

“Ta để lại một số chiến đội áo giáp đen ở lại bến thuyền trông giữ thuyền chở hàng, ta có thể. điều động ba mươi người trong số đó phối hợp với hai mươi binh lính nữ, ngài có thể phái năm trăm binh sĩ đi ngăn bọn họ, nếu bên ngài có thể ngăn được ta có thể đồng ý cho ngài một trăm cung nỏ hạng nặng, một trăm xe bản đá!”

Kim Phi nói: “Nếu không ngăn được, ta sẽ cho ngài năm mươi, thế nào?”

“Thắng mới có một trăm hả?”

Trịnh Trì Viễn không hài lòng với vụ cá cược. này.

“Trịnh tướng quân, nói thật với ngài, chế tạo. cung nỏ hạng nặng rất phiền phức, Khánh đại nhân phòng thủ thành Tây Xuyên ta cũng chỉ bán cho anh ta mấy chục cung nỏ hạng nặng mà thôi”

Kim Phi nói: “Lúc vào ta đã nhìn thấy, thuyền chiến dưới trướng ngài có thể chở cung nỏ hạng nặng với xe bản đá tuyệt đối không tới trăm chiếc, một trăm chiếc sợ rằng ngài cũng không dùng hết, nhiều hơn thì ngài giữ lại cũng lãng phí”



Đây là việc mà Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu đã thảo luận từ trước.

Nếu có người hỏi Khánh Hâm Nghiêu mua bao nhiêu cung nỏ hạng nặng, Kim Phi sẽ nói mấy chục.

'Y căn bản không sợ Trịnh Trì Viễn phái người hỏi thăm.

“Vậy... Được rồi.”





Trịnh Trì Viễn gật đầu đồng ý.

Trừ việc bị Kim Phi dẫn dät chủ đề, anh ta cũng không tin rắng năm trăm người của mình không thể ngăn chặn được năm mươi người của

đối phương.

“Trịnh tướng quân cảm thấy khi nào thích hợp so tài?”

Kim Phi thấy Trịnh Trì Viễn đã cần câu, cười hỏi.

“Kim tướng quân là khách ở xa tới, ta nghe. Kim tướng quân sắp xếp”" Trịnh Trì Viễn đáp.

“Chọn ngày không bằng gặp ngày, không thì hôm nay đi?” Kim Phi cười nói.

Đại Lưu nghe vậy, thiếu chút nữa bật cười.

Anh ta biết Kim Phi lại muốn lừa người.

Nhưng nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng khi phá hỏng kế hoạch của Kim Phi, Đại Lưu lén nhéo đùi mình, cố gäng nén cười.

“Hôm nay có phải hơi vội không?”

Trịnh Trì Viễn ngẩng đầu nhìn bên ngoài, hơi do dự.

Lúc này đã là giữa trưa, đợi bố trí nhân lực, dọn dẹp địa điểm, có lẽ trời đã tối.

“Trịnh tướng quân, anh em nhân viên hộ tống của chúng ta đang bị cướp biển treo trên đảo, bị bỏ đói, chờ lâu thêm một ngày, lòng ta càng đau hơn một ngày!”

Kim Phi chân thành nói: “Mong tướng quân hiểu!"

“Được, Kim tướng quân đã nói vậy, hôm nay thì hôm nay!”

Trịnh Trì Viễn nói xong, gọi phụ tá vào, sắp xếp anh ta đi dọn dẹp sân, tập hợp nhân lực.

Kim Phi cũng bảo Đại Lưu bố trí một cận vệ đến bến thuyền gần đó gọi các chiến đội áo giáp đen và binh lính nữ.

Khu dân ở bến thuyền ở ngay bên cạnh đại doanh thủy quân, nhưng đến khi trời tối đen, cận vệ mới đưa người tới.

“Sao lại lâu như vậy? Để Trịnh tướng quân đợi lâu như vậy.”

Kim Phi chớp mắt nhìn cận vệ, nhưng miệng lại nói giọng trách móc.

“Thật xin lỗi tiên sinh, chúng ta cần sắp xếp lại người trực, đã làm trễ chút thời gian.”

Cận vệ cúi đầu giải thích.

“Không sao, không mất nhiều thời gian”

Trịnh Trì Viễn xua tay, nhưng ánh mắt lại quan sát đội nhân viên hộ tống.

nhân viên hộ tống có tổng cộng ba mươi người đàn ông mặc áo giáp đen, và hai mươi binh lính nữ.

Cho dù là nhân viên hộ tống nam hay nữ, tất cả đều thẳng lưng, đội hình chỉnh †ề.

Nhìn bên mình, binh lính thủy quân mặc dù đều đứng nghiêm, nhưng luôn cảm thấy kém hơn một chút.

Mặc dù chưa giao đấu, nhưng về khí thế, nhân viên hộ tống đã hoàn toàn đánh bại binh lính thủy quân.

“Không hổ là đội đặc chủng do Kim tướng quân tạo ra, quả thực không tầm thường!”

Trịnh Trì Viễn khen ngợi: “Bây giờ có thể bắt đầu chưa?”

“Tất nhiên có thế” Kim Phi nói: “Nhưng để phòng ngừa bị thương, mong mọi người cũng sử dụng đao gỗ được không?”

“Cũng được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.