“Tiểu Bắc, tại sao muội lại ở đây?” Kim Phi sửng sốt.
Đồng thời cũng hiểu tại sao vừa rồi quản sự lại nói chuyện lớn tiếng như vậy.
Có lẽ là đang báo tin cho Đường Tiểu Bắc đây. “Tướng... Tướng quân...”
Một chân Đường Tiểu bắc đã bước ra ngoài cửa sổ. Nhưng thấy Kim Phi vào phòng, đành cười mỉa thu về.
Đồng thời còn giấu túi lưới đựng cây mía, quả mít ra phía sau.
Đại Khang không có kho lạnh, trái cây có thể giữ tới mùa đông rất ít.
Cây mía và vỏ quýt đều dày, trước khi rời đi Kim Phi dã cho người chuẩn bị một ít.
“Tướng quân, sao chàng lại tới đây?”
Đường Tiểu Bắc thấy không chạy thoát được, đành mỉm cười tiến lên.
“Muội đừng quan tâm ta tới làm gì, muội nói với ta trước, tại sao muội ở đây?”
“Ta tới lấy quả quýt!” Đường Tiểu Bắc lấy một quả quýt trong túi lưới ra, lấy lòng đưa cho Kim Phi: “Tướng công, chàng nếm thử, sọt quýt này ăn ngon lắm!”
Kim Phi không nhận, duỗõi tay kéo lỗ tai Đường Tiểu Bắc: “Ta hỏi cái này à?”
“Tướng công, đau! Ta sai rồi, mau buông tay!” Đường Tiểu Bắc lập tức kêu đau.
Quản sự hiểu chuyện lùi ra ngoài, thuận tay đóng cả cửa khoang lại.
“Diễn! Diễn nữa cho ta!”
Tay Kim Phi dùng thêm chút lực: “Còn làm bậy nữa, ta sẽ dùng sức thật đấy!”
“Nói thì nói!”
Đường Tiểu Bắc tát rớt tay Kim Phi: “Chàng không cho ta đi ra biển, ta chỉ đành lén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411486/chuong-996.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.