Ở nơi xa, Kim Phi không nhịn được giơ một ngón tay cái lên với Trần Văn Viễn.
Không thể không nói, Trần Văn Viễn rất hiểu những cô nương này, biết trong một khoảng thời gian ngắn rất khó khuyên bảo bọn họ, trực tiếp nói thẳng công ơn dưỡng dục của cha mẹ ra.
Cho dù là đời trước hay Đại Khang, đạo hiếu luôn là điều quan trọng nhất trong văn hóa.
Người đầu tiên phải xin lỗi khi đi tìm cái chết chính là cha mẹ.
Làm như vậy, tuy trong đó có chút ý tứ áp chế và ràng buộc đạo đức, nhưng Kim Phi thật sự không nghĩ ra biện pháp. khác tốt hơn.
Chỉ có thể tìm cho các cô nương một lí do sống sót trước, sau đó lại nghĩ cách từ từ khuyên bảo.
Bây giờ xem ra, biện pháp của Trần Văn Viễn bắt đầu có tác dụng rồi.
Không ít cô nương nghe diễn viên hô hét xong, khuôn mặt dần trở nên kiên nghị.
Mỗi lần diễn xuất, xung quanh sân khấu chỉ có hơn một ngàn người ngồi được.
Không phải sân khấu nhỏ không ngồi được, mà là Đại Khang không có mic, cũng chẳng có loa, nếu có quá nhiều người xem tụ tập, người ở xa sẽ không nghe thấy trên sân khấu đang nói gì.
Hơn một ngàn bá tánh này xem xong, hơn một ngàn bá tánh còn lại tiếp tục tới đây.
Thế này yêu cầu nhóm vũ nương và nhân viên hộ tống phải biểu diễn không ngừng.
Cùng ngày, bọn họ diễn tổng cộng ba lần.
Các diễn viên khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411409/chuong-919.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.