Một đại thần phái chủ chiến khác đứng ra nói: “Một đất nước hùng cường như Đại Khang, sao có thể sợ một đám người man rợ?”
“Như ngươi đã nói chiến tranh thì cần tiền, ngươi có bỏ ra được số tiền này không?”
Thượng thư bộ Hộ nói: “Thẳng thì không sao, nhưng nếu thua thì kinh phí sẽ tăng gấp đôi. Không chừng Gada sẽ phái quân đi đánh chiếm Tây Xuyên, đến lúc đó nên làm sao?”
Hai bên lại bắt đầu cuộc tranh cãi nảy lửa.
Nhưng cãi nhau một hồi cũng không có kết quả gì.
Trần Cát vốn dĩ đã phiền, lại nghe thấy họ cãi nhau, đầu óc. như sắp nổ tung, dứt khoát đuổi hết bọn họ ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, cuộc cãi vã lại tiếp tục. Phái chủ hòa yêu cầu hoàng đế phái sứ giả đi cầu hòa. Phái chủ chiến lại xin xuất binh.
Trần Cát cũng không biết phải làm sao.
Hoàng cung nói lớn thì rất lớn, nói nhỏ cũng rất nhỏ.
Từ nhỏ Trần Cát đã lớn lên ở hoàng cung, đã chán cuộc sống này từ lâu.
Thế nên lúc rảnh rỗi, ông ta thích cải trang ra ngoài đi dạo trên phố.
Trong lúc cải trang đi dạo, ông ta không chỉ một lần nghe được có nhiều người lén mắng mình, nói rõ ràng Kim Phi đã đánh bại người Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc, nhưng triều đình lại tăng cống nạp hàng năm cho Đảng Hạng.
Trần Cát vô cùng tức giận, sau đó nghe nhiều rồi cũng bắt đầu tự suy nghĩ lại.
Còn chuyên phái người đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411353/chuong-863.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.