Chương trước
Chương sau
Dưới dốc Đại Mãng, sau khi nhận được tin Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Mộ Lam lập tức chạy tới.

Đúng lúc thấy quân Hùng Vũ đưa Tiết Hàn Lư cùng đám cận vệ của hẳn rời đi.

Hắn nằm trên cáng, từ mông đến chân bị đánh đến mức máu thịt lẫn lộn, nhìn hết sức thê thảm.

Khánh Hâm Nghiêu tranh thủ hỏi thăm có chuyện gì.



Biết tất cả mọi chuyện đều do Kim Phi, hai huynh muội đều trầm mặc.

Hồi lâu sau, Khánh Mộ Lam mới lên tiếng: “Huynh, chắc là hẳn không đến mức không đứng lên được nữa chứ?”

“Đâu chỉ đơn giản là không đứng lên được?”





Khánh Hâm Nghiêu cười khổ nổi nói: “Nhìn bộ dạng vừa rồi của hẳn, đoán chừng xương hông và xương đùi đã bị đánh nát, muốn sống tiếp cũng khó.”

“Bình thường tiên sinh đâu phải người dễ xúc động như vậy, lần này có lẽ Tiết Hàn Lư đã thực sự chọc giận y, nhưng có tức giận thế nào cũng không thể làm vậy được.”

Khánh Mộ Lam nói: “Với công lao của tiên sinh, lần này chắc chắn sẽ được trọng thưởng, bây giờ y lại đánh Tiết Hàn Lư thành ra như vậy, chắc chẳn nhà họ Tiết sẽ không bỏ qua, Thái tử cũng sẽ ở sau lưng hỗ trợ, công lao của tiên sinh sẽ bị giảm đi nhiều.”

“Mộ Lam, muội có nghĩ Kim Phi cố ý làm như vậy không?”

"Tại sao?“Khánh Mộ Lam hỏi.

“Tại sao Khánh Hoài ca ca của muội lại cät đứt chân của Trương Khải Uy?”Khánh Hâm Nghiêu hỏi ngược lại.

“Bởi vì Khánh Hoài ca ca cảm thấy công của mình quá lớn,

Khánh Mộ Lam nói tới đây, lập tức ngây người: “Chẳng lẽ tiên sinh cũng nghĩ như vậy?”

“Không phải là không có khả năng này."

“Nhưng cũng không đúng, Khánh Hoài ca ca đã là Hầu tước, không thể thăng tiến được nữa, cho nên mới giúp bệ hạ tìm một cái cớ, tiên sinh mới chỉ là Nam tước, còn có thể thăng tiến, tại sao lại làm như vậy?”. Truyện Huyền Huyễn

“Kim Phi không có hứng thú gì với công danh, có thể trong mắt y Nam tước hay Hầu tước đều giống nhau.”

Khánh Hâm Nghiêu nói: “Hơn nữa nếu y không làm như vậy, sẽ ngày càng nhiều người muốn có được ngựa chiến của y. Cho nên y phải lập uy, để tất cả mọi người đều biết, y là một người điên, ai dám động vào ngựa chiến của y thì y sẽ liều mạng với kẻ đó.”

“Huynh nói có lý, Tiết Hàn Lư đúng là xui xẻo, tự chuốc họa vào thân”.

Khánh Mộ Lam bừng tỉnh, hơi lo lằng: “Tiết Hàn Lư không phải người bình thường, ta vẫn cảm thấy tiên sinh xuống tay hơi nặng, lần này có thể sẽ kết thù với Thái tử và Tiết Quốc công, nếu bọn họ nói xấu y trên triều thì phải làm sao?”

“Trước khi Kim Phi ra tay chắc đã tìm một lý do hợp lý rồi chứ?”

Khánh Hâm Nghiêu nói: “Tiết Hàn Lư không có sự cho. phép của ta và Mạnh Thiên Hải, tự tiện mang quân Hùng Vũ tới dốc Đại Mãng, là đột nhập vào doanh trại, bị đánh gậy là hợp. tình hợp lý, cho dù nhà họ Tiết có cáo trạng với bệ hạ chúng ta cũng có lý do chính đáng.

Hơn nữa dù là Kim Phi hay chúng ta đều thân thiết với Vũ Dương, cô ấy lại luôn ủng hộ Tam hoàng tử, cho dù không có chuyện này, Thái tử vẫn sẽ không tha cho chúng ta.”

“Huynh suy nghĩ nhiều thật”Khánh Mộ Lam bừng tỉnh.

“Không phải ta nghĩ nhiều, là muội nghĩ quá ít!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.