“Vì sao lại tấn công dốc Đại Mãng?” Đan Châu hỏi.
“Tướng quân, Gada Zampu bảo chúng ta tới Đại Khang, chỉ là để uy hiếp, cũng không phải thật sự muốn chiếm thành Tây Xuyên”.
Vu Triết nói: “Tình thế bây giờ rất bất lợi cho chúng †a, nên lùi!”
Thổ Phiên đã hỗn chiến mấy năm liên tục, cũng không chịu được cuộc chiến tranh với Đại Khang.
Chỉ là thấy triều đình Đại Khang mềm yếu, muốn học: Đảng Hạng và Khiết Đan tới tống tiền thôi.
Đan Châu dẫn người tới Đại Khang, thực tế chỉ là sợ hãi, thuận tiện muốn tống tiền.
Cho dù không mang được gì quay về, Thổ Phiên trong khoảng thời gian này, hai mươi ngàn người cũng có thể lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, không cần Gada phải cung cấp lương thực.
Đánh đá nhiều năm như vậy, Gada thật sự rất túng quẫn, chỉ thể tiết kiệm một tí thì một tí.
Tấn công phủ thành Tây Xuyên, xem như là Đan Châu tự quyết định.
Thật ra gã cũng biết, với hai mươi ngàn người thì rất khó đánh hạ được tường thành cao lớn của Tây Xuyên, gã chỉ muốn thử xem.
Nếu may mắn mà đánh hạ được, đó chính là một chiến công lớn.
Cho dù không đánh hạ được, cũng chẳng tổn thất gì.
Dù sao thì binh lính Đại Khang vừa thấy bọn họ đến là đã chuồn mất, nhàn rỗi cũng nhàn rỗi rồi, coi như chơi luyện binh đi.
Hơn nữa đây cũng là một loại thái độ, lực uy hiếp càng mạnh.
Chỉ là ai biết được nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411300/chuong-810.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.