“Tiên sinh tự đi hả?”
Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam đều bị hoảng sợ, đồng thanh hô: “Không thể được!”
“Tại sao không thể?” Kim Phi hỏi.
“Tiên sinh, ngài từng nói với ta, việc chuyên nghiệp. thì nên giao cho người chuyên nghiệp làm, ưu thế lớn nhất của ngài ở ngồi ở phía sau, chứ không phải tự ra trận đánh đấm!”
Cửu công chúa nói trước.
“Ngài đã nói lời này, hơn nữa còn không chỉ một lần”, Khánh Mộ Lam nói theo: “Tiên sinh đừng trách ta nói chuyện khó nghe, nếu ngài đi thật, chính là kẻ gây rối thôi, nhân viên hộ tống còn phải lo lắng bảo vệ ngài”.
“Ta...”
Kim Phi bị hai người nói cho nghẹn họng không phản bác được.
Y hiểu, Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam nói đúng.
Với sức chiến đấu của y, đi ra trận đúng là thêm loạn.
Y hiểu đạo lí này.
Nhưng y không phải thánh, cũng có cảm xúc.
Có đôi khi sẽ bị cảm xúc chỉ phối.
Nhưng Kim Phi có một ưu điểm, là có thể nghe theo ý kiến của người khác.
Cho dù bị Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam phản bác hơi mất mặt, nhưng y vẫn có thể khiêm tốn tiếp thu.
Hơn nữa còn thẳng thắn thừa nhận sai lâm của bản thân.
“Thật xin lỗi, là ta xúc động rồi!”
“Tiên sinh cũng lo lắng cho người dân thôi, có thể hiểu được”.
Cửu công chúa thấu hiểu: “Vậy tiên sinh muốn cho ai đi?"
Lần này Kim Phi không vội trả lời, suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411296/chuong-806.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.