Nếu không có máy móc lớn thì việc phá hủy một cây cầu đá không phải là dễ dàng.
Núi Mao Nhi cách cầu đá không xa, nếu Sanchi dẫn quân đến giải cứu bây giờ thì vẫn chưa muộn.
"Ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi!"
Sanchi vẫy tay đuổi Hari đi, sau đó đi qua đi lại trong lều.
Đan Châu bảo hắn ở lại đây, ngoài việc trông chừng Mạnh Thiên Hải ở núi Mao Nhi, nhiệm vụ khác của hắn là canh giữ
đường rút lui của quân Thổ Phiên.
Nếu cây cầu đá bị phá bỏ, nhiệm vụ của hẳn coi như thất bại.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Sanchi bảo cận vệ gọi cả ba phó tướng của mình đến.
"Mima, truyền lệnh Kỳ 1, Kỳ 2, Kỳ 3 lập tức xuất phát, chiếm lại cầu đái"
Sanchi nhìn phó tướng. “Tướng quân, tổng cộng chúng ta chỉ có năm Kỳ. Nếu chúng ta rút ba Kỳ cùng một lúc, đám người Đại Khang ở núi
Mao Nhi vùng dậy đánh tiếp thì phải làm sao?” Phó tướng hỏi.
Kỳ là tổ chức quân đội Thổ Phiên, mỗi đội có khoảng một nghìn người.
“Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ngươi cứ việc chiếm lại cây cầu là được!” Sanchi hét lên.
"Vâng!" Phó tướng đáp lời, quay người chạy ra khỏi lều.
"Nếu Mạnh Thiên Hải phát hiện chúng ta đã rút quân ba Kỳ, rất có thể hẳn sẽ đột phá vòng vây”. Sanchi nhìn về phía phó tướng thứ hai: "Dawat, ngươi dẫn dắt Kỳ 4 và Kỳ 5, dù thế nào đi nữa cũng phải phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411254/chuong-764.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.