Y không thể nào bỏ mặc quê hương vì kinh thành và Giang Nam được.
“Lão Trịnh tới chưa?” Kim Phi lại hỏi.
“Tới từ sáng rồi, bây giờ đã đảm nhận phòng ngự”.
Trương Lương nói: “Nhưng mà tân binh núi Miêu Miêu phải tầm một canh giờ nữa mới đến”.
“Để tân binh gác ở bên ngoài vòng phòng ngự, trong vòng phải dùng cựu binh và nữ binh trong thôn”.
Bây giờ làng Tây Hà đã có ba tuyến phòng ngự.
Tuyến thứ nhất là pháo đài bên cạnh các đường núi ngoài, một khi được phong tỏa, trong phạm vi mười mấy dặm, làng Tây Hà sẽ trở thành một chiếc thùng sắt.
Tuyến thứ hai ở xung quanh làng, tất cả con đường đi vào làng cũng đều được xây dựng pháo đài, có nhân viên hộ tống nam nữ tuần tra ngày đêm.
Tuyến cuối cùng là sân nhà Kim Phi, xưởng dệt ở bên cạnh và xưởng luyện kim.
Ngay từ lúc xây dựng, Kim Phi đã suy nghĩ tới nhu cầu phòng ngự, ở xung quanh sân và hai phân xưởng có rất nhiều chỗ cần bố trí phòng ngự.
Nếu thật sự có người đánh vào làng Tây Hà, người trong thôn cũng có thể tập trung trốn vào trong xưởng dệt, sau đó dựa vào công sự để tiến hành kháng cự.
Nếu so sánh làng Tây Hà với kinh thành thì tuyến phòng ngự đầu tiên là ngoại thành, tuyến thứ hai là nội thành, tuyến thứ ba là hoàng thành.
Mỗi một tuyến phòng thủ đều rất quan trọng.
Gần đây, bởi vì tuyển dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411232/chuong-742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.