“Nếu tiên sinh đang sợ bị phụ hoàng chất vấn sau trận chiến, Vũ Dương có thể đảm bảo với tiên sinh, nếu có thể giành thắng lợi, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không trách tội tiên sinh!”
Cửu công chúa thấy Kim Phi không đồng ý ngay thì đã đoán được suy nghĩ của Kim Phi.
Cô ấy suy nghĩ một hồi, nói: “Thật ra phụ hoàng không ngốc, cũng muốn làm người đứng đầu Trung Nguyên, chỉ là ý chí không đủ kiên định, cứ luôn bị dao động mà thôi.
Lần trước đồng ý tăng thuế cho Đảng Hạng, phụ hoàng đã hối hận suốt mấy tháng trời, có mấy lần ta còn nhìn thấy phụ hoàng lắc đầu thở dài khi đang phê duyệt tấu chương.
Nếu chúng ta đánh thắng trận, ta sẽ viết thư bày tỏ suy nghĩ của mình, phụ hoàng nhất định sẽ ủng hộ ta!”
“Người cũng biết ý chí của bệ hạ không đủ kiên định, người lại không ở kinh thành, đến lúc đó, lỡ như đầu óc của bệ hạ lại hồ đồ, hạ lệnh chém đầu ta, vậy ta phải tìm ai nói lí đây?” Kim Phi tức giận nói.
“Tiên sinh là người chính trực, có thể không nhận ra, thật ra Vũ Dương mời tiên sinh về làm thống lĩnh hộ vệ, tức là đã tự nộp mình làm con tin giao cho tiên sinh rồi”.
Cửu công chúa nói: “Nếu chúng ta thật sự đánh thắng trận, phụ hoàng vẫn hỏi tội tiên sinh, vậy ngài xử lý ta thế nào cũng được!”
“Xử lý thế nào cũng được? Ta xử lý người thế nào được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411223/chuong-733.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.