“Xin tiên sinh cứu Tây Xuyên, cứu Đại Khang”.
Cửu công chúa đứng dậy, trịnh trọng cúi người với Kim Phi.
“Điện hạ, người làm gì thế?”
Kim Phi vội đứng dậy, muốn đỡ Cửu công chúa lên nhưng thấy Thẩm Nhi ở bên cạnh tức giận nhìn mình, y chỉ đành rụt tay lại.
Kim Phi không đỡ, Cửu công chúa cứ cong người như thế.
Thẩm Nhi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn mái nhà.
Kim Phi vừa nhìn đã biết cô ấy đồng ý, định giả vờ như không nhìn thấy, vội vàng nắm lấy cánh tay Cửu công chúa muốn đỡ Cửu công chúa đứng dậy.
Nhưng Cửu công chúa lại cương quyết không chịu.
“Điện hạ mau đứng dậy đi, Kim Phi có tài đức gì đâu, làm sao có thể nhận nổi đại lễ này chứ”.
Kim Phi bất lực nói.
Cửu công chúa không đứng lên, y cũng không thể cứng rắn lôi dậy.
Có lẽ vẫn chưa làm thế đã bị Thẩm Nhi đánh gãy cánh tay.
“Tiên sinh đồng ý trước đã, Văn Nhi mới dám đứng lên”, Cửu công chúa cúi người nói.
“Điện hạ, người chẳng nói là chuyện gì mà đã bảo ta đồng ý, điện hạ nghĩ ta có thể đồng ý không?”
Kim Phi nghe thế, Cửu công chúa muốn rào trước đón sau.
Y bèn rụt tay lại, cũng cúi người với Cửu công chúa: “Nếu điện hạ cứ như vậy, chúng ta cùng cúi người với đối phương đi”.
Chẳng phải là chơi xấu à, ai mà không biết.
Cửu công chúa vừa nhìn thì thầm bất lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411219/chuong-729.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.