Người Thổ Phiên không thể từ bỏ thành Tây Xuyên chạy thẳng tới một nơi xa xôi hẻo lánh như Quảng Nguyên.
Khi người Thổ Phiên thật sự đánh tới, chắc y sẽ có thời gian rút lui.
“Tướng công, chàng nói xem bệ hạ sẽ không đồng ý với người Thổ Phiên, cắt Xuyên Thục của chúng ta cho Thổ Phiên chứ?”
Buổi tối khi đi ngủ, Quan Hạ Nhi vẫn lo lắng về chuyện Thổ Phiên.
“Đồng bằng Xuyên Thục là một trong những vựa lúa của Đại Khang, hàng năm lương thực cho quân sự ở biên giới Tây Bắc đều do Xuyên Thục cung cấp, nếu cắt Thục Xuyên ra nhường cho người khác, mấy tháng sau quân sĩ ở biên giới Tây Bắc sẽ đói mất”.
Kim Phi nói: “Hơn nữa, việc nhường lãnh thổ để cầu hòa sẽ bị ghi vào sử sách, bị con cháu thế hệ sau chửi bới. Hiện giờ ông nội của hoàng đế đã mang nỗi ô nhục này, ông ta trừ khi điên rồi mới đồng ý giao Xuyên Thục cho Thổ Phiên”.
“Nếu Đại Khang không đồng ý, có phải sẽ xảy ra chiến tranh không?”, Quan Hạ Nhi lo lắng hỏi.
“Mấy năm trước, Thổ Phiên chỉ mới kết thúc xung đột, có lẽ họ không muốn gây chiến. Chắc chúng thấy Đại Khang dễ bắt nạt, hàng năm đều cống nạp cho Đảng Hạng, Khiết Đan, cũng ghen tị, thế nên làm thế để tống tiền”.
Ở đây không có người ngoài, Kim Phi nói chuyện cũng tùy ý hơn rất nhiều: “Ta đoán bản thân người Thổ Phiên cũng hiểu hoàng đế không thể nhượng lại Xuyên Thục, bây giờ chẳng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411217/chuong-727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.