Ngẫm nghĩ một lúc lại cảm thấy tủi thân, nước mắt lại rơi xuống.
Kim Phi nãy giờ vẫn lén nhìn Tả Phi Phi.
Thấy cô ấy khóc, y hơi chột dạ bước đến hỏi: “Phi Phi, cô sao thế?”
“Không sao cả…”
Tả Phi Phi lau nước mắt, tiếp tục trải giường ra.
Thật ra bình thường cô ấy rất kiên cường, lúc đầu chịu khổ ở chỗ bọn buôn người, cô ấy thà đi tìm cái chết cũng chưa từng khóc.
Nhưng hôm nay cũng không biết bị gì, không kiềm chế được rơi nước mắt, càng lau càng nhiều.
Cuối cùng Tả Phi Phi dứt khoát ngồi lên giường vừa được trải xong, mặc kệ tất cả òa khóc.
Kim Phi trước giờ chưa từng gặp chuyện này, chân tay luống cuống lau nước mắt cho cô ấy.
Cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay Kim Phi, Tả Phi Phi bỗng chốc trở nên kiên định.
Cô ấy ngẩng đầu lên hỏi: “Tiên sinh, người ghét Phi Phi sao?”
“Phi Phi, không phải”.
Kim Phi vội xua tay: “Phi Phi xinh đẹp như vậy, lại có năng lực, là cô gái tốt có thắp đèn cũng không tìm được, sao ta sẽ ghét được chứ?”
“Vậy mẹ ta muốn gả ta cho tiên sinh, tại sao tiên sinh không đồng ý?”, Tả Phi Phi tủi thân hỏi.
Nói đến đây, Kim Phi biết phải cho Tả Phi Phi một câu trả lời, nếu không sau này có lẽ sẽ không thể làm bạn được luôn.
Dứt khoát buông thả bản thân, suy nghĩ một hồi nói: “Phi Phi, thật ra ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411184/chuong-694.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.