Sĩ nông công thương, thợ rèn sắt là công, thương hội là thương.
Nếu không có chức vị, dù Kim Phi có nhiều tiền, địa vị cũng cực kỳ thấp.
Dân đi tố cáo quan, cho dù đúng hay sai thì phải đánh hai mươi gậy trước rồi hẵng tính.
“Phi Phi nói đúng đấy, ta chỉ nói bừa thôi, tiên sinh đừng làm bậy”.
Tả Trương Thị cũng sợ đến mức xua tay: “Từ trước đến nay, dân không đấu được với quan, chúng ta không động đến đám huyện lệnh được”.
Bà ta và Tả Phi Phi khó khăn lắm mới thoát khỏi cơn ác mộng bọn buôn người, bắt đầu cuộc sống mới ở núi Thiết Quán.
Nếu Kim Phi liên lụy vào, ngày tháng tốt đẹp của hai người sẽ không còn.
Lần này họ may mắn gặp được Kim Phi, lần sau còn may mắn được thế không?
Tả Trương Thị không dám cược.
“Các ngươi đừng lo, ta chắc chắn sẽ không làm bậy”.
Kim Phi giơ tay ra chỉ lên trên: “Bên trên ta có người, nếu không sao có thể đưa xà phòng thơm đến hoàng cung được?”
Tả Trương Thị lộ ra vẻ vui mừng.
Tả Phi Phi cũng rơi vào trầm tư.
Trước đây cô ấy cứ tưởng có thể bán xà phòng thơm cho hoàng cung là vì xà phòng thơm hiếm lạ và độc đáo, bây giờ Kim Phi nói thế thì mới suy ngẫm lại.
Trên đời này có rất nhiều thứ hiếm lạ, có thể đưa đồ vào trong cung vốn dĩ là bản lĩnh rồi.
“Tiên sinh có cách thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411182/chuong-692.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.