Vạn Hạc Minh quỳ xuống trước mặt Kim Phi, nghiêm túc khấu đầu ba cái.
Kim Phi từ chối người khác khấu đầu với mình, cũng không thích người ta khấu đầu với y nhưng lần này y lại không ngăn cản.
“Được rồi, đứng lên đi, sau này ngươi là tam đệ tử của ta, không được kiêu ngạo nóng vội, chăm chỉ học tập tiến bộ”.
Kim Phi nói.
Từ nhỏ Vạn Hạc Minh đã được gọi là thiên tài, điều y lo nhất là đứa trẻ này kiêu ngạo.
“Vâng”, Vạn Hạc Minh đứng lên.
“Cảm ơn tiên sinh”.
Vạn Vũ Hồng vui mừng nước mắt lưng tròng, bước đến trước mặt Kim Phi quỳ xuống.
“Cô ở làng Tây Hà lâu thế rồi mà còn không biết sao? Làng Tây Hà chúng ta không cho phép quỳ lạy”.
Kim Phi mỉm cười ngăn Vạn Vũ Hồng lại.
“Được tiên sinh yêu mến, thu nhận Tiểu Hạc, cho dù bây giờ Vũ Hồng có chết cũng có mặt mũi ăn nói với mẹ rồi”.
Vạn Vũ Hồng lau nước mắt nói: “Tiếc là bây giờ Vũ Hồng chẳng có gì trong người, cũng chẳng thể tặng quà cho tiên sinh, chỉ có thể khấu đầu với tiên sinh để tỏ ý cảm ơn”.
“Cô nghĩ ta nhận đệ tử chỉ vì quà tặng sao?”
“Đương nhiên không phải”, Vạn Vũ Hồng vội xua tay: “Vũ Hồng chỉ không biết nên cảm ơn tiên sinh thế nào”.
“Muốn cảm ơn ta thì sau này cố gắng chăm chỉ làm việc là được”.
Đây là câu Kim Phi thường nói nhất ở núi Thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411179/chuong-689.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.