Với những người dân khác ở Đại Khang, công nhân nữ ở núi Thiết Quán đều là người giàu.
Lấy lý do trừ tiền lương để đe dọa họ căn bản không có tác dụng.
Kim Phi vừa dứt lời, lập tức có công nhân nữ tiếp lời.
“Tiên sinh muốn trừ bao nhiêu tiền để tối nay có thể vào phòng của tiên sinh? Ngươi nói thử xem”.
“Một đám phụ nữ lưu manh”.
Kim Phi buồn bực đẩy công nhân nữ tiếp lời đó ra, dẫn Vạn Vũ Hồng đi tìm đệ đệ cô ấy.
“Tiên sinh, ngươi còn chưa nói trừ bao nhiêu tiền mà, người nói một con số đi, nếu tiền của ta không đủ thì tìm các tỷ muội góp chung”.
“Đúng đó, tiên sinh nói một con số đi”.
“Tiên sinh đừng đi mà!... Haizz, còn chạy nữa”.
Các công nhân nữ ở đằng sau vẫn còn đang cười hi hi.
Kim Phi sầm mặt bỏ chạy.
Ở góc Tây Bắc núi Thiết Quán, vốn dĩ là căn phòng gỗ nhỏ của bọn thổ phỉ giam giữ các cô nương.
Bây giờ căn nhà gỗ nhỏ đã được gỡ bỏ, cũng xây thành hai tòa nhà nhỏ.
Đám trẻ được mua lại từ quân thành sống ở đây, bé trai một tòa, bé gái một tòa.
Giữa hai tòa nhà nhỏ này còn có hai căn phòng lớn, nơi này là học đường núi Thiết Quán.
Có tất cả hai lớp, bốn tiên sinh dạy chữ.
Các tiên sinh bình thường chắc chắn không chịu đến đây, tiên sinh dạy học cũng là cô nương từng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411175/chuong-685.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.