Chương trước
Chương sau
Phủ binh Quảng Nguyên thường lơ là việc luyện tập, khi ra khỏi thành trấn áp cũng chỉ quanh quẩn trong núi, sau khi Tiêu đô úy nhận quân lương mà các thân hào nông thôn gom lại thì quay về thành, từ đầu đến cuối không có nhìn thấy bóng dáng của thổ phỉ.

Trong hai trăm phủ binh này đa số đều chỉ có đánh trận một lần, là khoảng thời gian trước đi theo Kim Phi đến sơn doanh Ngũ Lang cứu Khánh Mộ Lam.

Bây giờ bảo họ đối mặt với kỵ binh Đảng Hạng sát khí đằng đằng quả thật là làm khó họ.

Mấy chục con ngựa chiến phi đến chẳng khác nào mấy chục chiếc xe hơi đang lao nhanh đến, người thường sợ cũng là chuyện bình thường.



Thật ra các cựu binh trải qua sa trường lâu cũng sợ, chỉ là họ có thể kiềm chế bản thân.

Nhưng mấy phủ binh này đều là lần đầu nhìn thấy kỵ binh, nào có khả năng kiềm chế như cựu binh?

Khi đối phương chỉ còn cách mấy trăm mét, không ít phủ binh đều hoảng sợ hai chân run rẩy.





Tần Minh nhận ra sĩ khí của phủ binh dần giảm đi thì vội gọi Lưu Thiết: “Thiết Tử, ngươi còn đợi gì nữa?”

Lưu Thiết ra lệnh, mấy chiếc cung nỏ hạng nặng đồng loạt tấn công.

Nhưng người Đảng Hạng đã phát hiện ra cung nỏ hạng nặng từ trước, các kỵ binh đều phân tán đi, khi thấy cung nỏ hạng nặng tấn công thì kịp thời tránh né, đợt bắn đầu tiên chỉ giết chết hai kỵ binh.

Người Đảng Hạng ủng hộ vũ lực, giữa các bộ lạc không ngừng tranh đấu, đã quen với việc chiến đấu trên chiến trường từ lâu.

Các kỵ binh còn lại không ai quay đầu lại nhìn đồng đội đã chết, ngược lại điên cuồng quất ngực muốn đánh đến chỗ phủ binh trước khi cung nỏ hạng nặng được chuẩn bị sẵn sàng lần nữa.

Khí tức không sợ chết này khiến các phủ binh vốn đã sợ càng cảm thấy khiếp sợ.

“Chúng dùng đao cong, không phải thổ phỉ, là kỵ binh Đảng Hạng”.

Cuối cùng cũng có phủ binh nhận ra sự bất thường của đối phương, cao giọng thảng thốt nói.

Kỵ binh Đảng Hạng đã bị người dân Đại Khang xem là ma quỷ, là ác ma giết người mà mình không thể đánh thắng được, người dân vừa hận vừa sợ chúng.

Các phủ binh lập tức trở nên nhốn nháo.

“Mọi người đừng sợ, người Đảng Hạng cũng không phải ba đầu sáu tay, lúc Kim tiên sinh ở Thanh Thủy Cốc, giết người Đảng Hạng chỉ như giết gà thôi”.

Tiêu đô úy vội cao giọng nói, lấy chiến tích của Kim Phi ra để cổ động cho các phủ binh.

Nhưng khi kỵ binh chỉ còn cách không đến trăm trượng, cuối cùng cũng có phủ binh không chịu được nữa, ném vũ khí xuống xoay người bỏ chạy.

Có người dẫn đầu, lập tức có người làm theo.

Chuyện Cửu công chúa lo lắng vẫn xảy ra.

Không đợi kỵ binh Đảng Hạng đến gần, phủ binh đã nhốn nháo loạn lạc, chạy tán loạn.

“Đứng lại cho ta! Ai dám chạy, ông đây chém chết”.

Tiêu đô úy sốt sắng đến mức trán nổi gân xanh, vung đao lên chém chết hai phủ binh định bỏ chạy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.