Chương trước
Chương sau
Ngọn lửa thiêu đốt bốn bề mặc dù không tạo ra lực sát thương quá lớn cho thổ phỉ, nhưng lại ảnh hưởng nghiêm trọng tới tầm nhìn của bọn chúng.

Bây giờ thổ phỉ đã hoàn toàn nhìn không rõ tình hình bên dưới núi, nhưng có thể nghe thấy bốn bề đều là tiếng hô giết của phủ binh.

Binh lính con cháu Giang Đông mà Hạng Vũ dẫn dắt ban đầu dũng mãnh thiện chiến tới độ nào, thế nhưng lúc bị bao vây vẫn bị âm thanh Sở ca khắp bốn bề làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới sĩ khí, từ đó khiến cho Bá Vương và Ngu Cơ một đời tự mình suy yếu.

Binh lính con cháu Giang Đông Bá Vương còn như vậy, huống hồ là một đám thổ phỉ đạo quân ô hợp.





Mặc dù biết rõ phủ binh không đông như người của mình, nhưng vẫn có không ít thổ phỉ bị dọa sợ tới mức hai chân run rẩy, hoàn toàn không còn dũng khí tác chiến nữa.

Lúc phủ binh xông tới chân núi, dầu hỏa gần như đã cháy hết nhưng khói vẫn bay lơ lửng mịt mờ trên núi.







Phủ binh giơ cao vũ khí, lao về phía đám thổ phỉ sắp bị màn khói dày đặc bao phủ mù cả mắt.

Nhanh hơn phủ binh là những nhân viên hộ tống vẫn luôn đối đầu với thổ phỉ và thu hút sự chú ý của bọn chúng.

Đại Tráng hạ lệnh, nhân viên hộ tống cũng quấn lấy khăn mặt ướt đã chuẩn bị sẵn ngay từ đầu, sau đó phân thành ba nhóm, tạo thành ba tòa trận pháp cỡ nhỏ.

Lần này bọn họ không còn phòng bị phía sau, hoàn toàn tạo thành hình dáng mũi tên, nhanh chóng lao thẳng về phía đám thổ phỉ.

Ngay tức thì, cả núi Ngũ Lang đâu đâu cũng là tiếng thét gào, tiếng hô giết.

Nơi sườn núi, mấy đại ca thổ phỉ hoàn toàn sợ ngu người.

Sự thất bại của thổ phỉ đã là chuyện không thể né tránh.

Bọn chúng thật sự nghĩ không thông, rõ ràng số người, địa thế, trang bị của mình đều chiếm ưu thế, tại sao lại bị đánh bại?

Hơn nữa còn bại một cách dứt khoát và triệt để như vậy!

Vào lúc thổ phỉ đang có cả trăm nghìn điều không hiểu thì đột nhiên nghe thấy tiếng hô giết từ phía sau lưng.

Đợi tới khi bọn chúng hoàn hồn trở lại, Tiêu đô uý dẫn theo người đã xông tới ngay sau lưng.

Một giây sau, tất cả đám đại ca đều bị Tiêu đô uý bắt sống.

Tiêu đô uý vui tới độ miệng cũng không khép lại được.

Đám đại ca này đều là tiền cả đấy.

Thổ phỉ vốn dĩ chính là một đám đạo quân ô hợp, bây giờ lại không có người chỉ huy, rất nhanh đã bắt đầu có hiện tượng tháo chạy.

Một khi có người dẫn đầu thì lập tức sẽ có người đi theo.

Chẳng mấy chốc, tình trạng tháo chạy bắt đầu lan tràn, đám thổ phỉ điên cuồng chạy về phía Tây và phía Bắc núi Ngũ Lang.

Lúc này là thời cơ giết địch tốt nhất, phủ binh đương nhiên sẽ không bỏ lỡ, áp sát ngay phía sau.

Trương Lương chuẩn bị nhiều như vậy, sao có thể không suy xét tới điểm này?

Tiêu cục Trấn Viễn cũng có bộ phận ở huyện Thanh Sơn, lúc này nhân viên hộ tống và hơn bốn trăm phủ binh của huyện Thanh Sơn đã đợi ở trên đường thổ phỉ tháo chạy từ lâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.