*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chung Linh Nhi thật sự không hiểu nổi, thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm.
“Đúng vậy, mười đồng một cân”.
Kim Phi lại gật đầu.
Trước khi xây dựng xưởng làm muối, Kim Phi đã định vị thị trường rõ ràng.
Kim Phi không hề có bất kỳ rào cản tâm lý nào khi sử dụng xà phòng và Hắc Đao để kiếm tiền từ người giàu, ngược lại còn có cảm giác cướp của người giàu chia cho người nghèo.
Nhưng muối ăn là thực phẩm thiết yếu của cuộc sống, đối tượng chủ yếu là người dân, nếu bán quá đắt thì y khác gì những người buôn muối kia?
Tiền vốn sản xuất muối chia ra mỗi cân thật sự rất thấp.
Cho dù bán mười đồng một cân thì Kim Phi vẫn lãi hơn một nửa.
Gần mỏ muối không thể trồng trọt, hoàn toàn đều là đồi núi cằn cỗi, lại thêm bảng hiệu của Tây Xuyên Mục, quận trưởng Quảng Nguyên chỉ thu tượng trưng mấy trăm lượng bạc, rồi giao lại mấy ngọn đồi gần mỏ muối cho Kim Phi.
Theo ước tính của Kim Phi, trữ lượng của mỏ muối kia ít nhất cũng trên mấy chục triệu tấn, thu mấy trăm lượng bạc coi như không tốn chút tiền nào.
Chi phí sản xuất muối chủ yếu là nhân công, vận chuyển và hao hụt thiết bị mỗi ngày.
Đây đều là những thứ không đáng nhắc tới trong xưởng sản xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411009/chuong-519.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.