*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kim Phi suy nghĩ một lát rồi nói.
Giờ đây, vài hang ổ của thổ phỉ mà y chiếm giữ đã có ích.
Núi Miêu Miêu và núi Hổ Đầu là nơi huấn luyện tân binh, núi Thiết Quán phụ trách sản xuất xà phòng, mỏ than đá ở Hắc Thủy Câu ngày đêm hoạt động không ngừng, đỉnh Song Đà gần sông Gia Lăng nhất, nên Kim Phi đặt xưởng muối ở đó.
“Tiên sinh, ngài định dùng muối khoáng để tự sản xuất muối à?”
Sau khi Trịnh Phương rời đi, Khánh Mộ Lam tròn mắt hỏi.
Gần đây cô ấy luôn bận rộn việc trấn áp thổ phỉ, rất ít khi quay về, nên không biết chuyện Kim Phi sản xuất muối.
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Kim Phi hỏi.
“Vấn đề lớn đấy!” Khánh Mộ Lam đặt đũa xuống,: “Ngài không biết muối khoáng có độc, ăn vào sẽ chết người sao?”
“Đúng đó Phi huynh, muối khoáng có độc thật đấy”.
Nhuận Nương trước giờ đều không thích lắm lời, lần này cũng khuyên nhủ theo: “Lúc nhỏ có một con buôn muối tới làng bọn ta bán muối khoáng, lúc đó người trong làng tham rẻ nên mua một ít, sau này có rất nhiều người ăn xong chết tươi, Hạ Nhi tỷ cũng biết chuyện này”.
“Có chuyện này”.
Quan Hạ Nhi vốn dĩ đang ngập tràn niềm tin với Kim Phi, thế nhưng nghe Khánh Mộ Lam và Nhuận Nương nói như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411002/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.