Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệt thổ phỉ đã tiến hành được một khoảng thời gian, lúc mới bắt đầu quả thực thu hoạch rất lớn.

Khánh Mộ Lam nghe theo kiến nghị của Kim Phi, sử dụng cách đánh nhanh, chỉ dùng thời gian năm ngày ngắn ngủi, năm nhóm diệt thổ phỉ lên tới cả nghìn người đã dẹp sạch bảy thế lực thổ phỉ chuyên cướp bóc lương thực ở năm huyện xung quanh Kim Xuyên.

Thế nhưng thổ phỉ ở năm huyện còn lại cũng nghe được tin đồn nên đã chạy hết vào trong núi.

Sau đó Tiểu Ngọc phát động quần chúng, tóm lấy đuôi của mấy đám thổ phỉ, nhưng thổ phỉ lại quen thuộc địa hình hơn bọn họ, có mấy nhóm thổ phỉ nhưng mấy người Khánh Mộ Lam chỉ đuổi được một nhóm.





Từ sau lúc đó, Khánh Mộ Lam vẫn luôn dẫn đội tiêu diệt thổ phỉ quanh co với thổ phỉ bên trong núi.





“Tiên sinh, thổ phỉ đã chơi trò trốn tìm với bọn ta hơn một tháng rồi, ngài giúp ta nghĩ cách đi”.



Khánh Mộ Lam phiền muộn vò đầu: “Lương thực mà bọn ta chiếm được từ chỗ thổ phỉ cũng sắp ăn hết luôn rồi”.

Kim Phi đi tiêu diệt thổ phỉ ở Kim Xuyên, lần nào cũng thu hoạch rực rỡ, vậy nên Khánh Mộ Lam cảm thấy lần này đi tiêu diệt thổ phỉ cô ấy cũng có thể kiếm được một khoản lớn, ít nhất cũng có thể dùng chiến tranh để nuôi chiến tranh.

Kết quả hiện thực lại dạy cho cô ấy một bài học.

Bảy nhóm thổ phỉ bị công phá lúc đầu quả thực đã cung cấp cho cô ấy không ít lương thực, thêm cả hai mươi nghìn lượng bạc.

Thế nhưng sau đó lại không gặp may như thế nữa.

Lúc đám thổ phỉ chạy vào trong núi, đừng nói là bạc, ngay cả lương thực cũng vác hết theo luôn.

Đại quân hơn năm nghìn người bây giờ đều đang sống dựa vào số lương thực và bạc kiếm được từ lần đầu tiên.

Có thể kiên trì tới bây giờ đã là không tệ rồi.

Thật ra trước khi việc tiêu diệt thổ phỉ bắt đầu, Khánh Mộ Lam từng tới tìm Kim Phi rất nhiều lần, bảo y phụ trách chỉ huy, nhưng lại bị Kim Phi cự tuyệt.

Ngoại trừ còn bận chuyện khác, chủ yếu nhất chính là lúc đó Kim Phi đã nghĩ tới việc sẽ xảy ra vấn đề này.

Đám thổ phỉ quá thân quen với địa hình, muốn tiêu diệt bọn chúng trên địa bàn xa lạ quả thực quá khó.

Có điều Kim Phi là một người không dễ dàng nhận thua, thời gian rảnh gần đây y vẫn luôn suy ngẫm làm sao để giải quyết được vấn đề này.

Thật ra cho dù hôm nay Khánh Mộ Lam không đến thì y cũng phải cử người đi thông báo với cô ấy.

“Thật ra ta đã nghĩ ra một cách”.

“Cách gì?”

Khánh Mộ Lam vội vàng hỏi.

“Chúng ta phải khắc chế sở trường của kẻ địch, phát huy hết sở trường của chúng ta”.

Kim Phi hỏi ngược lại: “Cô nghĩ xem, ưu nhược điểm của cô và thổ phỉ là gì?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.