Quy củ của hoàng thất rất khắt nghe, nếu cô ta không quen biết Tấn Vương như đám công tử kia thì không nói làm gì.
Nhưng rõ ràng là quen biết, mà lại không hành lễ, cho dù Tấn Vương không truy cứu, nhưng nếu đại thái giám phụ trách hoàng cung mà biết thì sẽ trừng trị cô ta rất nặng.
“Tấn Vương? Tấn Vương nào?”
“Não ngươi có vấn đề à, Đại Khang chúng ta chỉ có một vị Tấn Vương!”
“Ý ngươi là hoàng tử nhỏ nhất của tiên hoàng bệ hạ, người cai quản Tấn Châu?”
“Ngoại trừ anh ta ra thì còn ai khác?”
“Chẳng phải Tấn Vương không thể tùy ý trở về kinh thành sao?”
“Chắc là đất Tấn có người tạo phản nên bị Bệ hạ triệu về kinh”.
Đám công tử đều vô cùng kinh ngạc.
Chẳng trách người này lại hào phóng như vậy mà bọn họ lại không quen biết.
Hóa ra lại là Tấn Vương.
“Bái kiến Tấn Vương điện hạ”.
Tất cả mọi người đều cúi người hành lễ với thanh niên đó.
Tấn Vương – Trần Vĩnh Trạch và Hoàng Đế Trần Cát là huynh đệ cùng cha khác mẹ, chẳng qua lúc Tấn Vương chào đời, vị Thái tử Trần Cát đã hơn ba mươi tuổi.
Hoàng Đế tiền nhiệm – Trần Vũ cũng sắp sáu mươi rồi.
Tuổi già mà còn có con, dù là Hoàng Đế, Trần Vũ cũng vô cùng vui mừng, cực kỳ yêu thương đứa con này.
Tiếc là lúc Trần Vĩnh Trạch ba tuổi, Trần Vũ đã băng hà.
Trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3410979/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.