*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Cát dứt khoát bảo cung nữ đặt toàn bộ xuống đất, sau đó ngồi khoanh chân lại, cũng không bảo cung nữ và Khánh Phi giúp, tự mình mở từng hộp xà phòng thơm ra.
“Cành lá xanh tươi giống hoa quế
Hoa nở cuống mềm rụt rè trước gió
Quanh năm thơm ngát đầy trời
Chẳng đợi thu tháng tám.
Hộp này là hương hoa quế”.
"Con đường đầy hoa lan trong rừng núi
Nào là đào mận ngoài thành
Cách xa thế tục yên tĩnh
Không còn nghe thấy tiếng chim hót ồn ào.
Hộp này hương hoa lan”.
“Hoa lan đã kết thành hàng trong núi
Có cảm thấy không vui gì đâu
Tự nhủ ôm lấy mình
Cần gì phải tranh đua với người khác
Hộp này cũng là hoa lan”.
“Trẻ con xinh xắn bơi thuyền nhỏ
Lén hái đóa sen trắng mang về nhà
Không biết giấu nơi nào cả
Vết tích lưu lại trên mặt nước.
Hộp này là gì? Ồ, thì ra là hương hoa sen”.
…
Lúc này Trần Cát đã không còn bình thơ trên hộp nữa, chỉ là vì đã không còn từ nào diễn tả mà mỗi bài thơ trên chiếc hộp đều khiến ông ta cảm thấy ngạc nhiên.
Trong lòng Trần Cát, thành tựu về thơ ca của Kim Phi đã vượt xa ông ta, ông ta mà còn bình thơ nữa thì không ổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3410947/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.