*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần này đến đây, ông ta nghe nói Kim Phi kiếm được rất nhiều tiền từ việc bán xà phòng, vốn dĩ ông ta muốn nhờ Kim Phi quyên góp tiền để mua thuốc, nhưng Kim Phi đã cho ông ta một bất ngờ lớn, khiến ông ta quên mất việc quyên góp tiền, chỉ muốn nhanh chóng quay về để thử xem đơn thuốc mà Kim Phi nói có hiệu quả hay không.
"Ngụy tiên sinh, xin chờ một chút”, Kim Phi nói: "Ông đã đến tận cổng làng rồi, chi bằng vào trong nghỉ ngơi một lát đi, ăn chút gì đã”.
Kim Phi không nói gì thì Ngụy Vô Nhai còn chưa cảm nhận được, bây giờ nghe nói đến đồ ăn, bụng ông ta không khỏi réo lên.
Ông ta lên đường vào chiều hôm qua, đến Hắc Phong Lĩnh vào lúc nửa đêm, ngủ dưới mái hiên của trạm trung chuyển do Kim Phi xây dựng, sáng nay trời chưa sáng đã xuất phát nên bụng đã đói meo.
Nhưng cuối cùng Ngụy Vô Nhai vẫn lắc đầu: "Cảm ơn lòng tốt của Kim tiên sinh, nhưng có hàng trăm người ở trấn Phong Thủy đang đợi ta trở về. Tiên sinh... có thể cho ta hai cái bánh ngô để ta lấp đầy chiếc bụng đói trên đường về được không?”
Rõ ràng Ngụy Vô Nhai chưa từng xin đồ ăn bao giờ, nói xong mặt ông ta đỏ bừng.
Kim Phi nhìn dáng vẻ thất thố của Ngụy Vô Nhai, vừa chua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3410919/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.