*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chưa nói đến uy danh của Ngụy Vô Nhai trong lòng dân chúng, chỉ xét về tuổi tác, Kim Phi không dám vô duyên vô cớ nhận đại lễ lớn như vậy của ông ta.
Nhanh chóng né sang một bên, rồi đỡ Ngụy Vô Nhai dậy.
Lần đầu tiên gặp Ngụy Vô Nhai, chưa nói đến phong thái đạo cốt của ông ta, mà ông ta còn có nét mặt hồng hào, trông như một vị cao nhân.
Nhưng khi Kim Phi đỡ Ngụy Vô Nhai dậy, y phát hiện Ngụy Vô Nhai đang vô cùng rối bời.
Ông ta không chỉ gầy đi rất nhiều, mà đầu tóc còn rối tung, vẻ mặt mệt mỏi, quần áo trên người đã lâu không giặt, trông vô cùng nhếch nhác.
“Ngụy tiên sinh, ông sao vậy?”
Kim Phi kinh ngạc hỏi: “Gặp phải thổ phỉ sao?”
“Không phải, ta đến đây cùng thương nhân Kim Xuyên, bọn họ nói, tiên sinh của tiêu cục Trấn Viễn thường đi qua con đường này, cho nên dọc đường hầu như không có thổ phỉ”.
Ngụy Vô Nhai lắc đầu, nói tiếp: “Tiên sinh nhất định phải cứu người dân trấn Phong Thủy!”
Nói xong lại định hành lễ với Kim Phi, nhưng bị Kim Phi ngăn lại.
“Ngụy tiên sinh, ông bảo ta cứu người, nhưng lại không nói rõ chuyện thế nào, ta làm sao cứu họ đây?”
Kim Phi dở khóc dở cười hỏi: “Trấn Phong Thủy ở đâu? Nơi đó xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3410917/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.