Chương trước
Chương sau
Ai mà không sợ bị cung nỏ hạng nặng chĩa vào chứ?

Triệu huyện úy sợ đến mức suýt nhảy xuống ngựa.

Mấy tên phủ binh cũng rút thanh đao dài ra.

Tình cảnh bỗng trở nên căng thẳng.

Kim Phi đang ngồi ăn cháo trong một bụi cây nhỏ phía xa đột nhiên nhảy dựng lên, đứng dậy quát: "Dừng tay!"





Sau đó, y ném cái bát xuống đất rồi chạy đến.

Y ra hiệu cho mấy người Lưu Thiết cất vũ khí, nhưng lại không bảo họ đậy mấy chiếc cung nỏ hạng nặng lại, chỉ xoay cung nỏ hạng nặng lệch sang một chút.

"Tước gia, ngươi làm vậy là có ý gì?”







Triệu huyện úy lạnh lùng hỏi.

"Không có ý gì cả, tối qua ta bị bọn thổ phỉ tập kích, mấy người Thiết Tử ca hơi căng thẳng chút thôi”.

Kim Phi nói qua loa một câu, sau đó hỏi: "Triệu huyện úy, mới sáng sớm mà ông đã muốn đi đâu vậy? Ta còn đang định đi tìm ông để báo án nữa chứ”.

"Ta cũng nghe nói gần đây thổ phỉ lộng hành ngang ngược nên chuẩn bị dẫn binh ra khỏi thành trấn áp thổ phỉ”.

Triệu huyện úy hỏi: "Đã là hiểu lầm thì mời tước gia cho người cất cung nỏ hạng nặng đi, tránh dọa người”.

Nghe vậy, Kim Phi khẽ nhíu mày.

Sáng ra khi biết Triệu huyện úy đã phong tỏa cửa thành, y mừng thầm, còn nghĩ có thể bắt được con ba ba trong hũ.

Không ngờ mới rạng sáng, Triệu huyện úy lại làm ầm ĩ như vậy.

Nhưng trấn áp thổ phỉ là một trong những nhiệm vụ của huyện úy, y cũng không có lý do gì để ngăn cản, chỉ có thể bảo đám người Lưu Thiết tránh đường.

"Tiên sinh, không thể thả bọn chúng đi như vậy được!"

Thiết Chùy chạy đến thấp giọng nói: "Vừa rồi một huynh đệ nói với ta, đã nhìn thấy Bành lão gia và Chu lão gia cũng trốn trong đám phủ binh, rõ ràng bọn chúng đang muốn chạy trốn!"

"Chúng ta có lý do gì để ngăn chặn phủ binh đi trấn áp thổ phỉ?”

Kim Phi bất đắc dĩ lắc đầu: "Nếu như ngươi hành động thiếu suy nghĩ, nói không chừng Triệu huyện úy sẽ bảo phủ binh giết hết mấy người chúng ta”.

"Chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn bọn chúng trốn thoát như thế này sao?"

Thiết Chùy không cam lòng hỏi.

"Tất nhiên là không thể nào”.

Kim Phi lạnh giọng nói: "Đi gọi tất cả huynh đệ ở cửa thành đi theo Triệu Đình Chi, ông ta đi đâu thì chúng ta theo đến đó!"

"Tiên sinh, đây là một cách hay, chỉ cần chúng ta đi theo thì ông ta sẽ không chạy thoát, đợi đến khi Lão Tiêu đến thì có thể gỡ được cái mũ của ông ta xuống, đến lúc đó muốn làm gì ông ta thì làm!"

Thiết Chùy nói: "Nhưng ta dẫn người đi theo ông ta là được rồi, tiên sinh đừng đi theo nữa, ở lại đây chờ Lão Tiêu đi, nếu tiên sinh đi theo thì chúng ta sẽ phân tâm bảo vệ ngài”.

“Ta không đi, một mình ngươi liệu có được không?”, Kim Phi hỏi.

"Chỉ đi theo thôi, có gì mà không được chứ?”

Thiết Chùy khoát tay, bảo người dắt chiến mã của mình tới.

"Vậy ta không đi nữa, đúng lúc phải đến huyện phủ một chuyến”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.