“A Mai, nếu chúng ta không chống đỡ nổi, ngươi phải nghĩ cách dẫn tiên sinh ra ngoài”.
Khánh Mộ Lam bỗng quay sang A Mai, sắc mặt nghiêm túc chưa từng có.
“Vậy tiểu thư phải làm sao?”
A Mai hỏi.
Cô ấy là thị vệ thân cận của Khánh Mộ Lam chứ không phải của Kim Phi.
Mặc dù cô ấy có ấn tượng rất tốt với Kim Phi, bình thường Kim Phi cũng tìm cô ấy giúp đỡ, chỉ cần bên Khánh Mộ Lam không có việc, cô ấy cũng vui vẻ nghe theo sự sắp xếp của Kim Phi.
Nhưng đến lúc cận kề sinh tử, người đầu tiên cô ấy ưu tiên bảo vệ vẫn là Khánh Mộ Lam.
“A Mai, biết tại sao ta muốn đến Kim Xuyên không?”
Khánh Mộ Lam quay đầu lại nhìn về phía Bắc: “Khánh Hoài ca từng nói với ta Đại Khang không có ai cũng được, chỉ duy nhất không thể không có tiên sinh.
Khánh Hoài ca bảo ta đến Kim Xuyên không chỉ là học nghệ mà quan trọng hơn là bảo vệ tiên sinh, vì Khánh Hoài ca nói, y là người duy nhất có thể ngăn chặn được đám giặc ở thảo nguyên phía Bắc để người dân Đại Khang không bị diệt vong”.
Ở thời đại Hoàng quyền, những lời này của Khánh Mộ Lam chắc chắn là đại nghịch bất đạo.
Nếu là bình thường, Khánh Mộ Lam sẽ không nói thế, nhưng bây giờ tính mạng của họ đang gặp nguy hiểm, cô ấy không nghĩ nhiều đến thế.
“Thế nên A Mai à, ta ra lệnh cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3410836/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.