Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bành lão gia giải thích: “Với tài lực của Kim Phi, nuôi sống mấy người không phải quá đơn giản sao? Một cái xưởng dệt thôi cũng đủ nuôi sống chúng cả đời, làm sao chúng ta có thể trụ qua bọn chúng được?”

Hào thân sở dĩ có thể trở thành hào thân là bởi vì là do người trong gia tộc ở địa phương đông, không ai dám chọc vào, dần dần trở thành bá chủ mười dặm tám thôn.

Một số gia tộc hào thân của Đại Khang được truyền lại thậm chí còn lâu hơn lịch sử đất nước.

Dù sao cho dù ai là hoàng đế đều cần phải có người cai quản các tầng lớp nhân dân.





Và các hào thân tộc chính là sự lựa chọn sáng giá nhất.





Chu gia và Bành gia mặc dù không có lịch sử lâu đời như vậy nhưng cũng đã kế thừa gần 200 năm, có thể tưởng tượng được trong gia tộc có bao nhiêu người.



Người trong gia tộc không chỉ là cánh tay mà còn là gánh nặng của họ.

Hầu hết lương thực hàng năm thu được từ bọn cướp đều được phân phát cho các thị tộc, như vậy mọi người mới ủng hộ bọn họ.

Một khi không còn lương thực, rất nhanh sẽ mất đi sự ủng hộ của gia tộc.

Chu lão gia không phải kẻ ngốc, chỉ là tối qua uống hơi nhiều, đầu óc chưa tỉnh táo, nhưng bây giờ Bành lão gia nhắc nhở, lập tức ý thức được sự tình nghiêm trọng.

“Vậy… phải làm thế nào?”

Chu lão gia nắm lấy tay áo Triệu huyện úy: “Đại nhân, ngài là huyện úy, nhất định có thể ngăn cản Kim Phi…”

“Kim Phi là huân quý, hắn đánh thổ phỉ, ai nói gì được chứ?”

Triệu huyện úy cáu kỉnh nói: “Được rồi, ta quay về tìm hiểu xem xảy ra chuyện gì!”

Nói xong liền vội vàng rời đi.

“Lão Bành, ông nói xem Triệu đại nhân có phải bỏ mặc chúng ta rồi không?”

Chu lão gia cay đắng hỏi.

“Chắc là không đâu, bây giờ chúng ta lên cùng một thuyền, hơn nữa Triệu đại nhân cũng sẽ không đối phó với Kim Phi 1 mình để chúng ta hưởng lợi không đâu, ông ấy chỉ là quay về tìm hiểu tình hình thôi”.

Bành lão gia lắc đầu nói.

“Lão Bành, ông nói xem chúng ta và Kim Phi không thù không oán, hắn giàu mặc hắn, chúng ta sống cuộc sống của chúng ta, mọi người yên ổn như vậy không phải tốt sao? Tại sao hắn cứ nắm lấy chúng ta không buông thế?”

Chu lão gia cau mày nói.

“Triệu đại nhân nói hắn là kẻ điên, bây giờ ta đã hiểu rồi, hắn đúng là điên thật!”

“Không phải điên thì ai lại đi khiêu chiến mấy nghìn người chứ?”

Chu lão gia thở dài nói: “Lão Bành, ta cũng phải mau quay về, chỗ ông có tin tức gì thì phái người tới nói với ta một tiếng”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.