*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Vậy chúng ta nên làm gì?"
Chu lão gia và Bành lão gia cuống lên.
"Làm sao bây giờ? Phải làm gì bây giờ?"
Triệu huyện ý cũng không thèm giả bộ nữa, chỉ vào hai người bọn họ nói: "Ta thường nói với các ngươi đừng quá khắt khe với những dân đen kia, nhưng các ngươi nhất quyết không nghe. Thu lương mỗi năm một cao hơn, làm dân đen không sống nổi, nếu là ta, ta cũng chạy sớm".
"Ta đối với đám dân đen kia đã rất nhân từ rồi, không chỉ để lại hạt giống cho đám đó, mà còn để lại khẩu phần ăn hơn hai tháng cho bọn họ, lên núi đào một ít rau dại, hầu như có thể kiên trì đến đợt thu lương tiếp theo".
Bành lão gia nói: "Lão Chu còn tàn nhẫn hơn ta rất nhiều, chỉ để lại khẩu phần ăn một tháng, năm nào số người chết đói trên địa bàn ông ta cũng rõ lắm".
“Lão Bành, đừng nói tới ta, ông cũng không phải người tốt gì, nghe nói ông hại rất nhiều con gái trong thôn, hại xong còn không lấy bọn họ, bởi vì ông, không biết có bao nhiêu cô gái nhảy sông rồi đấy, còn nói ta!"
Chu lão gia cũng không chịu thua kém, ngay lập tức bắt đầu vạch trần lý lịch của Bành lão gia.
“Ông cũng gây ra bao nhiêu tổn hại, ta cũng không nhìn thấy ông lấy người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3410802/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.