Đường núi quanh co, lại là ban đêm, giục ngựa đi nhanh chính là tự tìm chết.
Dù có lo lắng, gấp gáp nhưng Kim Phi cũng chỉ đành nhẫn nại, khống chế ngựa chiến đi từ từ.
Hôm nay vừa đúng giữa tháng, trăng rất tròn, chiếu sáng cả đường núi, không cần dùng đến đuốc vẫn có thể nhìn thấy Hầu Tử dò đường phía trước.
Nếu là ngày thường, cưỡi ngựa cùng người đẹp thế này chắc chắn có cảm giác thích thú, nhưng tiếc là lúc này dù là Kim Phi hay Đường Đông Đông đều đang lo lắng cho Đường Tiểu Bắc, không có tâm trạng suy nghĩ lung tung.
Nhưng yên ngựa được thiết kế cho một người ngồi, hai người thì phải ngồi sát vào nhau mới có thể ngồi được, quần áo mùa hè lại mỏng, “cái đó” của Kim Phi rất khó chịu.
Y cũng rất muốn kiềm chế nhưng là đang ở tuổi sinh khí dồi dào, y cũng không kiềm chế được.
Dĩ nhiên Đường Đông Đông cũng cảm nhận được sự khác thường của Kim Phi, ban đầu còn không biết là bị làm sao nhưng nhớ đến vài kiến thức phòng thê mà Quan Hạ Nhi từng nói, cô ấy đã hiểu ngay.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Cũng may cô ấy ngồi phía trước Kim Phi, lại đang là ban đêm, không ai thấy cả.
Cô ấy vô thức dịch người về phía trước.
Thế nhưng yên ngựa chỉ lớn được như thế, cô ấy có thể dịch đi đâu được nữa?
Ngược lại vì cứ dịch tới dịch lui mà càng khiến Kim Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3410776/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.