“Đội trưởng, có chuyện gì vậy?”
Cựu binh đứng ở cửa chạy lại đỡ Thiết Chùy.
Trái tim Kim Phi lập tức thắt lại.
Y biết tính cách của Thiết Chùy, nếu như không phải bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không để Đường Đông Đông và Đường Tiểu Bắc ở lại, một mình chạy về.
“Tiên sinh… mau… mau đi cứu… cứu người…”
Mắt trái của Thiết Chùy đã bị đánh đến mức không thể mở ra được, mắt phải híp lại như một sợi chỉ, sống mũi bị vẹo, nói không rõ lời.
“Ở đâu?”
Mặc dù Kim Phi cũng rất lo lắng về Thiết Chùy, nhưng bây giờ quan trọng nhất là phải hỏi ra được tỷ muội Đường Đông Đông đang ở đâu?
“Cửa…xưởng… xưởng chế luyện…”
Thiết Chùy khó khăn nói.
“Ai đánh?”
“Không… không biết…”
Thiết Chùy cố gắng nói hết, đầu sắp không ngóc lên nổi nữa.
“A Cường, ngươi dẫn Thiết Chùy đi gặp lang trung”.
Kim Phi hét về phía cựu binh: “Những người khác đi cùng ta!”
“Rõ!”
Những cựu binh còn lại đồng thanh hét lên một tiếng rồi trở về phòng.
Tiếng hét của các cựu binh đã làm kinh động đám người Quan Hạ Nhi đang cười nói bên trong, bọn họ đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy cựu binh đỡ Thiết Chùy rời đi.
“Tiên sinh, có chuyện gì vậy?”, Khánh Mộ Lam cau mày hỏi: “Sao Thiết Chùy lại bị người ta đánh thành bộ dạng này?”
“Ta cũng không biết chuyện gì, Thiết Chùy không nói rõ được nữa rồi”.
Kim Phi lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3410732/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.