"Tiên sinh nói như vậy, không sợ Đường xưởng trưởng sẽ liều mạng với ngài sao?"
"Đường Tiểu Bắc hiện tại không còn là cây tiền của Xuân Phong Lâu nữa, ở lại đây cũng chẳng có ai chọn cô ấy nữa, tú bà không dám bán, chỉ là do kỳ vọng quá cao mà thôi".
Kim Phi nói: "Chúng ta hãy đợi hai ngày nữa. Khi tú bà nhận ra rằng việc giữ Đường Tiểu Bắc không thể mang lại lợi ích gì cho Xuân Phong Lâu, bà ta sẽ tự tìm đến chúng ta".
"Hy vọng vậy".
Thiết Chùy thở dài và ngồi bên cửa sổ.
Đúng như Kim Phi dự đoán, đêm đó, tú bà đã cố gắng hết sức để giới thiệu cho khách, nhưng không ai bằng lòng chọn Đường Tiểu Bắc cả.
Vào lúc đóng cửa vào đêm hôm đó, khuôn mặt của tú bà đen như đít nồi.
Nó vẫn như vậy cho đến sáng hôm sau.
Ngày cuối cùng của cuộc thi hoa khôi kết thúc, đội xe của Xuân Phong Lâu khởi hành giữa tiếng hò hét của tú bà.
Kim Phi nhìn thấy người hầu gái của Đường Tiểu Bắc cũng bị tú bà gọi đi.
Tiểu viện cũng bị khóa, một người đàn ông vạm vỡ đứng ở cửa.
"Tiên sinh, tú bà làm thế này là để ngăn cản chúng ta bắt cóc Tiểu Bắc cô nương sao?"
Thiết Chùy tức giận nói.
"Chỉ đề phòng thôi, còn Tiểu Bắc cô nương thì sao?"
Tú bà càng như thế này, Kim Phi càng cảm thấy thoải mái.
Điều lo lắng duy nhất là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3410727/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.