“Cô đừng có làm khó A Mai nữa, hôm qua cô cứ đòi A Mai đốt giấy vàng để làm hoa lan vàng, A Mai không chịu, cô lại nói người ta coi thường cô”.
Kim Phi cười nói: “A Mai đáng thương, sợ đến mức mặt trắng bệch ra, còn nữa...”
“Tiên sinh, cầu xin ngài đừng nói nữa, quên chuyện tối qua đi”.
Khánh Mộ Lam chắp tay nói với Kim Phi: “Ngài tha cho ta đi mà”.
“Sao này còn uống tham nữa không?”
Kim Phi hỏi.
“Không dám nữa, không dám nữa”.
Khánh Mộ Lam vội vàng xua tay: “Sau này ngài cho ta uống bao nhiêu ta sẽ uống bấy nhiêu”.
“Nhuận Nương, canh giải rượu tối qua ta bảo muội nấu, muội đã nấu xong chưa?”
Kim Phi hét vào trong phòng bếp: “Nấu xong rồi thì bưng hai bát ra cho Khánh Mộ Lam và Thiết Chùy uống”.
“Vâng”.
Nhuận Nương híp mắt cười, bưng hai bát canh ra.
Khánh Mộ Lam và Thiết Chùy, mỗi người uống một bát, cơn đau đầu lập tức được giải tỏa một chút.
“Canh giải rượu này được đấy, uống xong đầu hết đau rồi”.
Khánh Mộ Lam đặt bát xuống, nhìn Nhuận Nương nói: “Nhuận Nương, uổng công ngày thường ta coi cô là tỷ muội, có canh giải rượu mà không mang ra sớm”.
Canh giải rượu bưng ra đúng lúc còn đang ấm nóng, uống rất vừa miệng, rõ là đã nấu xong từ lâu rồi, nhưng chỉ là Nhuận Nương không mang ra mà thôi.
“Tướng quân, ngài đừng trách Nhuận Nương, là ta sợ canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3410682/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.