“Tiên sinh, không phải ta cố ý nịnh bợ ngài, rượu này quả thực là rượu ngon nhất mà ta từng được uống!”
Thiết Chùy khen một cách chân thành.
“Được rồi”.
Kim Phi cầm vò rượu lên rót cho Thiết Chùy một bát: “Uống xong bát này thì quay về nghỉ ngơi đi, mang nồi thịt hầm này về cho vợ con thưởng thức”.
Không phải y tiếc rượu mà là do y hiểu rất rõ nồng độ cồn của vò rượu này.
Thiết Chùy uống quá nhanh, lúc này rượu còn trong bụng nên vẫn còn có thể tỉnh táo, đến khi rượu vào trong hệ tuần hoàn của cơ thể thì không chắc Thiết Chùy có thể đứng dậy được nữa hay không.
“Đa tạ tiên sinh”.
Mặc dù Thiết Chùy còn có chút tiếc nuối nhưng Kim Phi đã nói vậy, hắn cũng không dám phản kháng.
Đứng dậy, định vươn tay cầm lấy nồi thịt đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, nhanh chóng rụt tay lại bám vào bàn nhưng cuối cùng vẫn không trụ vững, ngã phịch xuống đất.
“Trời đất, rượu này sao lại mạnh đến vậy?”
Thiết Chùy lắc đầu, dựa vào ghế rồi đừng lên.
“Nhân lúc còn đi được, mau quay về đi, còn chậm trễ thêm một lúc nữa ta e là ngươi đến đi cũng đi không nổi đâu”.
Kim Phi cười, sau đó hét ra bên ngoài: “Lão Lâm, ngươi tiễn Thiết Chùy về”.
“Vâng ạ!”
Cận vệ túc trực ban đêm đi vào, ôm lấy nồi thịt từ tay Kim Phi, tay còn lại dìu Thiết Chùy.
“Không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3410680/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.