Khánh Mộ Lam cúi đầu vỗ tay.
Binh lính nữ cũng vội vàng vỗ tay theo.
Đợi tiếng vỗ tay ngưng lại, Khánh Mộ Lam tiếp tục nói: “Còn về biểu hiện của A Bội thì ta tin rằng mọi người cũng đã nhìn thấy rồi, cô ấy là người thứ hai ra tay trong số những binh lính mới, không chỉ tự mình giết chết hai người, làm trọng thương hai người mà dưới sự giúp đỡ của mấy người A Cúc còn giết chết ba tên thổ phỉ, ngoại trừ A Mai, cô ấy là người giết địch nhiều nhất!”
“Mọi người cho A Bội một tràng pháo tay!”
Tiếng vỗ tay lần này hết sức nhiệt liệt, khiến cho A Bội cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Đội binh lính nữ chúng ta thưởng phạt rõ ràng, phạm lỗi thì phải phê bình phạt tội, có công thì ta cũng sẽ không keo kiệt”.
Khánh Mộ Lam nói: “A Mai, Tiểu Ngọc, A Bội có biểu hiện tốt nhất trong trận chiến đấu lần này, mỗi người được thưởng mười lượng bạc, Tiểu Ngọc và A Bội được thăng lên làm tiểu đội trưởng, tiền công gấp đôi!”
Những lời này vừa mới thốt ra, mọi người đều trở nên xôn xao.
Đối với đại đa số binh lính nữ mà nói, bạc mới là cách biểu dương tốt nhất.
Mười lượng bạc đối với người trong núi mà nói là một số tiền lớn, rất nhiều binh lính nữ trong lòng lúc này đều đang trở nên nóng bừng, cũng có không ít người hối hận không thôi.
Tại sao lúc đó mình không phải là binh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3410663/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.