“Thưa cô Mộ Lam, không ai bắt nạt họ cả”.
Thiết Ngưu vô tội nói: “Tiên sinh đã dặn chọc họ thì sẽ bị đánh, bọn ta ai dám bắt nạt họ chứ?”
“Không thì sao họ khóc?” “Ta cũng không biết".
Thiết Ngưu ấm ức nói: “Vừa rồi vẫn còn bình thường, nói khóc là khóc vậy thôi”.
“Tiên sinh, Lương huynh, bọn ta không bắt nạt họ thật mà”.
Trịnh Phương cũng nói: “Ta chứng kiến đây, các huynh đệ không hề nói một câu nặng lời nào”.
“Uyển Nương, cô nói đi rốt cuộc là sao?”
Khánh Mộ Lam gọi một cô gái đầu hai mươi trong đám người: “Kim tiên sinh không phải là thổ phỉ, huynh ấy là người tri thức, nếu mấy tên này bắt nạt thì cô chỉ cần nói, tiên sinh sẽ xử lý cho cô”.
Cô gái tên Uyển Nương hơi lớn tuổi một chút, đã quen chăm sóc em trai, em gái ở nhà, sau khi bị bán đến núi Thiết Quán cũng cố gắng quan tâm, chăm sóc đến các cô gái khác nên cũng rất được yêu thích trong hai nhóm con gái này, cũng xem là thủ lĩnh được các cô gái ngầm thừa nhận.
“Các huynh ấy không bắt nạt bọn ta, họ còn quan †âm hỏi bọn ta ăn no chưa”.
Uyển Nương lau nước mắt: “Bọn ta... bọn ta lên núi chưa từng được ăn một bữa no... Các tỷ muội nghĩ đã nhìn thấy được hy vọng, nhớ đến chuyện thương tâm”.
“Tỷ ơi, ta biết cảm nhận của tỷ, trước khi gặp được. tướng công, ta cũng nghĩ không thể sống tiếp được nữa, từng nghĩ đến cái chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3410635/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.