“Bọn họ đều không có thẻ ngà, còn bị huỷ bỏ hộ khẩu, chẳng thể trở về được nữa”.
Khánh Mộ Lam nói.
Thẻ ngà giống như căn cước công dân ở thế kỷ 21, mỗi năm sau khi nộp thuế xong phải để lại một con ấn đã nộp thuế trên thẻ ngà, không có thẻ ngà chính là dân lưu lạc.
Sau khi những cô gái này bị bán đi, trong nhà nhất định sẽ không tiếp tục nộp thuế cho bọn họ nữa.
Nếu như chỉ thiếu một năm thuế thì còn dễ nói, nộp bù gấp đôi là được, thế nhưng vấn đề hộ khẩu thì rất khó xử lý.
“Ngài có biết bố mẹ bán bọn họ đi không những không có tiền mà ngược lại còn phải đưa tiền cho mấy mụ buôn người!”
Khánh Mộ Lam buồn bã nói: “Bởi vì bố mẹ của bọn họ không nộp nổi khoản thuế của bọn họ, chỉ có thể cho mụ buôn người một chút tiên để mấy mụ buôn người tìm người diễn cảnh thổ phỉ cướp bọn họ đi, như vậy khi đi huỷ bỏ hộ khẩu mới có thể bớt đi một khoản phạt lớn.
Nếu như bọn họ trở về như vậy, khả năng lớn nhất là sẽ bị bố mẹ dìm chết".
“Vậy nên cứ để cho bọn họ ở lại nơi này trước đã”.
Kim Phi bất lực thở dài nói: “Thật sự không được, ta phải thương lượng với Đông Đông..."
“Thương lượng với ta gì cơ?” Ngoài cửa truyền tới một giọng nói trong trẻo.
Kim Phi quay đầu lại nhìn, vừa hay trông thấy Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông đi vào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3410633/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.