Cho dù là thời đại vũ khí lạnh hay thời đại vũ khí nóng, chiến tranh luôn đi kèm với đổ máu.
Đả Cốc Trường lúc này trên mặt đất toàn là máu tươi giống như vừa mưa một trận, mặt đất dính đây bùn lầy.
Cả trăm tên thổ phỉ giấy giụa kêu gào nằm đó.
Bọn họ là những kẻ may mắn, bởi vì cung nỏ hạng nặng và chông sắt không đâm vào chỗ hiểm của họ, vậy nên chỉ bị trọng thương, chứ không chết ngay lập tức.
Bọn họ cũng là kẻ bất hạnh, thậm chí còn bất hạnh hơn những đồng đội đã chết của mình.
Vì họ bị thương nặng, có kẻ lòi cả ruột ra, chẳng còn năng lực đứng dậy, kẻ chiến thẳng sẽ không tha cho họ, thứ chờ đợi họ chỉ có cái chết.
Dù có sống thì cũng chịu cảnh tàn phế suốt đời, thế thì càng khổ.
Có một số tên thổ phỉ tàn nhẫn đã tự tử ngay tại chỗ.
Nhưng khát vọng sống là bản năng của vạn vật, đa phần đều cảm thấy mình gặp may, kêu gào, cố gắng, chờ đợi kỳ tích diễn ra.
Không biết rằng ở rìa Đả Cốc Trường, Kim Phi đã tuyến bố án tử cho họ.
"Mộ Lam, đến lượt các cô rồi, đi giải quyết nốt đi!" "Tuân mệnh!"
Khánh Mộ Lam ôm quyền với Kim Phi, khom người tuân mệnh.
A Mai theo sau không kìm được nhìn Khánh Mộ Lam và Kim Phi.
Lúc trước mặc dù luôn gọi là Kim Phi tiên sinh, nhưng Khánh Mộ Lam vẫn coi bản thân ngang hàng với Kim Phi.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3410627/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.