Chương trước
Chương sau
Cho dù là thời đại vũ khí lạnh hay thời đại vũ khí nóng, chiến tranh luôn đi kèm với đổ máu.

Đả Cốc Trường lúc này trên mặt đất toàn là máu tươi giống như vừa mưa một trận, mặt đất dính đây bùn lầy.

Cả trăm tên thổ phỉ giấy giụa kêu gào nằm đó.

Bọn họ là những kẻ may mắn, bởi vì cung nỏ hạng nặng và chông sắt không đâm vào chỗ hiểm của họ, vậy nên chỉ bị trọng thương, chứ không chết ngay lập tức.

Bọn họ cũng là kẻ bất hạnh, thậm chí còn bất hạnh hơn những đồng đội đã chết của mình.

Vì họ bị thương nặng, có kẻ lòi cả ruột ra, chẳng còn năng lực đứng dậy, kẻ chiến thẳng sẽ không tha cho họ, thứ chờ đợi họ chỉ có cái chết.

Dù có sống thì cũng chịu cảnh tàn phế suốt đời, thế thì càng khổ.

Có một số tên thổ phỉ tàn nhẫn đã tự tử ngay tại chỗ.

Nhưng khát vọng sống là bản năng của vạn vật, đa phần đều cảm thấy mình gặp may, kêu gào, cố gắng, chờ đợi kỳ tích diễn ra.

Không biết rằng ở rìa Đả Cốc Trường, Kim Phi đã tuyến bố án tử cho họ.



"Mộ Lam, đến lượt các cô rồi, đi giải quyết nốt đi!" "Tuân mệnh!"

Khánh Mộ Lam ôm quyền với Kim Phi, khom người tuân mệnh.

A Mai theo sau không kìm được nhìn Khánh Mộ Lam và Kim Phi.

Lúc trước mặc dù luôn gọi là Kim Phi tiên sinh, nhưng Khánh Mộ Lam vẫn coi bản thân ngang hàng với Kim Phi.

Nhưng lúc này, cô ấy đã coi mình là thuộc hạ, giống như tướng lĩnh nhận được lệnh của đại sư.

Thay đổi như vậy là vì Khánh Mộ Lam hoàn toàn phục rồi.

Trước đây cô ấy biết đến Kim Phi đa phần nhờ vào báo cáo trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, nhưng bài báo cáo có kỹ càng đến đâu cũng không bằng đích thân mình đến đó trải nghiệm.





Khi nhìn thấy Đả Cốc Trường ngập tràn xác thổ phỉ, Khánh Mộ Lam trốn đẳng sau cho dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần cũng không kìm được cảm thấy sợ hãi.

Sức mạnh giữa ta và địch quá chênh lệch, nhỡ may bất cẩn thì vạn kiếp bất phục.

Nhưng đến khi Kim Phi đối mặt với lũ thổ phi, từ đầu đến cuối chưa từng tỏ ra hoảng loạn.

Dựa vào cái gan này cũng đủ để cô ấy phục. "Đi với tai"

Khánh Mộ Lam rút trường đao ra, bước từng bước lớn về phía Đả Cốc Trường.

Mấy binh lính nữ vội vàng theo sau.

Bọn họ đầu mặc áo giáp đặc chế giống các cựu binh, giầy Kim Phi đưa họ làm bằng sắt, không cần lo dẫm phải chông sắt.

Sau khi đi vào Đả Cốc Trường, mùi máu tanh nồng nặc ập tới, lại thêm tàn tích của các bộ phận trên cơ thể cùng với tiếng kêu gào của đám thổ phỉ khiến họ cảm thấy nơi đây chẳng khác gì địa ngục.

Mấy binh lính không kìm được ôm miệng. Còn có cả người ngồi xổm xuống nôn ọe.

Dù sao họ cũng chỉ là những tỳ nữ được chọn ra từ những gia đình giàu có, mặc dù Khánh Mộ Lam đã luyện †ập cho họ nhiều năm nhưng họ không phải chiến sĩ thật sự, đừng nói đến chuyện lên chiến trường, họ còn chưa từng nhìn thấy người chết nhiều như này bao giờ.

Bây giờ bọn họ nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như này nên khó có thể thích ứng nổi.

Ngay cả Khánh Mộ Lam chờ đợi nhiều năm cũng căng thẳng.

Cách cô ấy hai bước có một tên thổ phỉ bị thương. nặng.

Tên thổ phỉ này bị cung nỏ hạng nặng bắn trúng chân phải, lại bị hai chông sắt đâm vào vai trái và chân trái, ngã xuống đất nôn ra máu, thở ra thì nhiều hít vào thì ít, chắc cũng sắp chết rồi.

Khánh Mộ Lam nắm chặt đao, cánh tay phải cầm Häc Đao vì dùng sức quá nhiều nên trắng nhợt, chuẩn bị mấy bận mà mãi không ra tay được.

Khi Khánh Mộ Lam còn đang đấu tranh nội tâm, tên thổ phỉ dưới đất đột nhiên mở to mắt, hung tợn hét lên, sau đó tay trái giơ trường đao lên đâm thẳng vào bụng Khánh Mộ Lam.

"Tiểu thư, cẩn thận!"

A Mai hét lên một tiếng, duỗi tay kéo Khánh Mộ Lam.

Nhưng khoảng cách giữa Khánh Mộ Lam và tên thổ phỉ quá gần, cô ấy không tránh kịp.

Thổ phỉ biết mình không sống được, mang trong mình sát ý, lần này dùng toàn lực, vừa nhanh vừa hiểm ác!

Khánh Mộ Lam mặc dù mặc áo giáp nhưng áo giáo không chẻ phủ toàn thân, tên thổ phỉ lại đâm từ dưới lên trên, đâm xuyên qua áo giáp.

Đúng lúc này một mũi tên lao qua cắm trên đầu tên thổ phỉ.

"Chiến trường là nơi ngươi sống ta chết, ngươi không giết hắn, bọn chúng sẽ giết ngươi, không được nương. tay, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chiến hữu, với bản thân!"

Không biết Kim Phi đi đến sau lưng Khánh Mộ Lam từ lúc nào: "Bọn chúng là thổ phỉ, không cần suy nghĩ, chỉ là một con đỉa bò trên người bách tính hút máu, chúng đã ép chết không biết bao dân lành, giết chúng là báo thù cho những người bị hại, cô đừng cảm thấy có gánh nặng trong lòng!”

"Đúng!"

Khánh Mộ Lam cúi đầu đi về phía tên thổ phỉ.

Đi một ngày đàng học một sàng khôn, có bài học lần này Khánh Mộ Lam đá bay trường đao của thổ phỉ sau đó cố nhịn sự khó chịu, căn răng đâm vào cổ tên thổ phi.

Xoạt!

Máu tươi bản ra, phun lên mặt cô ấy!

Khánh Mộ Lam rút trường đao ra, che ngực há hốc miệng thở dốc.

Lần này A Mai đi theo không rời, đứng sát bên cạnh Khánh Mộ Lam, cũng bị máu phun đầy người.

Nhưng A Mai rõ ràng ung dung hơn Khánh Mộ Lam nhiều, sắc mặt không thay đổi, rõ ràng đã sớm quen với cảnh này.

A Mai biết mình sẽ phải tự mình vượt qua cửa ải này, cho nên cô ấy không có an ủi, càng không thúc giục, chẳng qua chỉ yên lặng canh giữ bên cạnh Khánh Mộ Lam.

Cũng may Khánh Mộ Lam điều chỉnh lại tâm lý rất nhanh, chỉ nghỉ ngơi một lúc liền xách đao đi về phía đám thổ phỉ.

Lần này động tác hơi luống cuống, nhưng chẳng hề chần chừ.

Giơ tay chém xuống, dứt khoát chém đầu tên thổ phỉ.

"Các tỷ muội, đến lượt mọi người rồi!"

Khánh Mộ Lam đá văng đầu một tên thổ phỉ, nhìn về phía các binh lính nữ, hét lớn:

"Kim tiên sinh nói đúng, những tên thổ phỉ này rất độc ác, chúng ta giết chúng là trả thù cho những người dân bị chúng bức tử, là tạo phúc để người dân không còn bị chúng hại nữa!"

"Mọi người ra tay đi, đừng để những binh lính nam kia cười nhạo chúng ta!" Nói xong cô ấy lại chém đầu tên kế tiếp.

Một nữ binh lính dáng người nhỏ thó bước ra, xách chiến đao nhỏ dài đi đến trước mặt một tên thổ phỉ.

Cô ấy tên A Cúc, là người của quận Kim Xuyên, mười một tuổi vì nhà không giao đủ đồ cống nạp nên thổ phỉ núi Thiết Quán đã giết chết cha mẹ ngay trước mặt cô ấy. Cô bị chú Đường bán đến huyện phủ Kim Xuyên làm nha hoàn cho một thương nhân.

Vợ thương nhân không coi cô ấy là con người, bắt cô ấy liên tục làm việc, còn thường xuyên vài ngày không cho cô ấy ăn cơm.

Có một lần cô ấy đói quá, nhân lúc cọ nồi uống ít nước tráng nồi bị vợ thương nhân nhìn thấy suýt nữa bị đánh chết.

Cũng may thương ăn làm ăn thất bại, bán cô ấy cho một tên buôn người, tên buôn người bán cô ấy mấy lần, cuối cùng cô ấy được bán cho Khánh Phủ, được Khánh Mộ Lam chọn trúng.

'Từ nay về sau cô không phải chịu đói nữa, tiếc rằng bị nhịn đói trong nhà tên thương nhân và tên buôn người trong thời gian quá dài, trở thành binh lính nữ thấp nhất trong đội.

Mỗi khi đến tối, cô ấy sẽ nhớ đến tiếng thét thảm thiết của bố mẹ và anh trai, mối thù thổ phỉ núi Thiết Quán đã in hằn vào sâu vào xương tủy của cô.

Cho dù tay phải cầm đao run rẩy, nhưng cô ấy không hề do dự đâm vào cổ tên thổ phỉ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.