Có một mảnh đất rộng ở lối vào làng Tây Hà, là bãi đập lúa của làng, trong làng có hội nghị gì thì cũng sẽ tổ chức ở đây.
Trước đây khi xưởng dệt được thành lập, đến giờ ăn, phần nửa số người dân trong làng đều bưng bát ra tụ tập ở đây, vừa cố ý khoe khoang trong bát có đồ ăn ngon, vừa nói chuyện phiếm.
Nếu không họp hoặc tụ tập ăn uống thì cũng sẽ có đám trẻ con chơi đùa ở đây.
Nhưng lúc này, sân đập lúa mất đi vẻ sinh động thường có, lạnh lẽo vắng vẻ.
Không chỉ ở đây, cả ngôi làng làng Tây Hà đều thế này, yên tĩnh đến đáng sợ, hệt như ngôi làng ma trong
phim, không hề có một chút âm thanh nào.
Chỉ có một chiếc ghế gỗ trơ trọi trên mép sàn đập lúa.
Kim Phi dẫn theo Trương Lương đi ra từ trong làng, bình thản ngồi lên ghế.
Trương Lương cầm một thanh đao đen, lặng lẽ đứng phía sau Kim Phi.
Một lúc sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Trương Lương không phải nói bọn cướp còn cách ba dặm sao?
Sao lại tới nhanh như vậy? Kim Phi hơi cau mày, vểnh tai lên nghe. Sau đó đột nhiên xoay người, nhìn về phía sau làng.
Lưu Thiết xuất hiện từ một góc của con đường với một chiếc dao chẻ củi trong tay.
Sau đó là Lý Mã Tử, Trương Cốc Tử...
Từng người từng người bước ra từ góc.
Vũ khí trong tay của họ cũng rất đa dạng, có dao chẻ củi, liềm, xẻng, quốc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3410624/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.