“Đêm qua bọn ta gặp thổ phi...”
Lưu Thiết cúi đầu kể lại một lượt chuyện đã xảy ra.
Đêm qua hắn dẫn đoàn xe đi tới huyện phủ giao hàng, kết quả vừa vào Đồng Sơn liền bị thổ phỉ chặn lại.
Không những cướp hết đồ mà còn đánh cho đám người Lưu Thiết một trận, hơn nữa còn đe dọa rằng sau này mỗi tháng đều phải nộp một trăm hai phí qua đường.
“Phi ca, ta xin lỗi, đã phụ lòng tin của huynh và Lương ca, làm mất nhiều hàng như vậy...”
Lưu Thiết hổ thẹn nói.
Sau khi xưởng dệt được mở rộng thành nhà máy, sản lượng làm ra nhiều gấp mấy lần lúc trước và lượng nguyên liệu thô cần thiết cũng gấp mấy lần so với trước đây.
Ngay cả khi Kim Phi bảo người chế tạo mười mấy chiếc xe giao hàng, giảm thiếu số lần tới huyện phủ, về cơ bản thì năm sáu ngày vẫn phải đi tới quận Kim Xuyên một lần.
Nếu bọn thổ phỉ đã chặn ở Đồng Sơn, sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra bí mật chuyển hàng trong đêm.
Kim Phi biết rằng chuyện này không thể trách Lưu Thiết được.
Võ vai Lưu Thiết, nói: “Thiết Tử ca, không sao, mất thì mất thôi, người không sao là được rồi”.
Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, Lưu Thiết tự tát cho mình một cái: “Phi ca, Hổ Tử...”
“Hổ Tử làm sao?” Trái tim Kim Phi thắt chặt lại.
Hổ Tử là cháu họ của Trương Lương, một đứa trẻ mười lăm tuổi đã cùng đi giao hàng với Trương Lương từ những ngày đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3410613/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.